Thấy nàng thành khẩn như vậy, Tống Hoành cảm thấy bất đắc dĩ.
Ông hiểu rằng có một số việc con gái mình không thể tự giải quyết.
Ông thở dài, nắm tay lỏng ra, nâng chén trà lên uống, ánh mắt chậm rãi quay lại nhìn Tống Trừ Nhiên.
Ngữ khí của ông nhu hòa hơn nhiều, dặn dò: “Lần sau nếu Tứ Hoàng tử lại viết thư cho ngươi, ngươi liền báo cho việc này để ta biết.
Ngươi chưa cập kê, cứ nói phụ thân ngươi biết chuyện này và không cho phép ngươi hồi âm.
Hãy nói rằng ngươi không muốn khó xử.”
Nữ nhi chỉ thiếu một lý do để từ chối và một chỗ dựa, và ông chính là người có thể trở thành lý do và chỗ dựa đó.
Nếu Tống Trừ Nhiên báo như vậy, với thân phận phụ thân là tướng quân, việc ngăn cản thư từ là hợp tình hợp lý.
Tứ Hoàng tử nghe sẽ không nghĩ là nàng nói dối, và chắc chắn sẽ không gửi thư nữa.
Với thân phận và địa vị cao trong triều đình, Tứ Hoàng tử cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể coi như không có việc gì xảy ra.
Kể từ đó, vấn đề thư từ được giải quyết, Tống Trừ Nhiên trong lòng thầm vui mừng.
Thấy phụ thân đã bớt giận không ít và còn đưa ra chủ ý giúp nàng, nàng vội vàng gật đầu đồng ý, cái miệng nhỏ lại bắt đầu ngọt ngào tâng bốc: “Cảm ơn phụ thân, phụ thân quả nhiên bác học đa tài, giúp nữ nhi đại ân, không có gì làm khó được ngài……”
“Đừng vuốt m.ô.n.g ngựa, ta còn chưa hỏi xong chuyện với ngươi.”
Tống Hoành lần này không để ý đến lời khen của nàng, mày lại nhíu, giọng trầm xuống, do dự một lúc lâu, mới hỏi tiếp, “Ngươi thật lòng yêu mến Thất Hoàng tử, chứ không phải là đùa giỡn? Từ khi nào bắt đầu yêu mến?”
Ban đầu nàng định qua loa cho xong, nhưng Tống Hoành thật sự không dễ lừa gạt, Tống Trừ Nhiên lập tức lo lắng.
Nàng cắn môi muốn nói nhưng lại thôi, lòng đầy khó xử, nghĩ đi nghĩ lại, chớp mắt, quyết định kể lại sự việc cưỡi ngựa.
Ít nhất trong chuyện này, huynh trưởng có thể làm chứng.
“Nữ nhi trong cuộc thi đua ngựa đoạt cờ lần trước khi ngựa của nữ nhi bị con hươu lao ra quấy nhiễu, là Thất Hoàng tử cứu nữ nhi, từ đó nữ nhi bắt đầu có tình cảm.”
Nói nhiều thành quen, nàng thấy lời này không còn khó nói như trước, thậm chí còn có thể nói rõ ràng và chính xác.
Nàng thầm nghĩ, phụ thân trước nay kính trọng Thịnh Kỳ, hiện tại giận dữ chắc chỉ vì chưa chấp nhận được việc con gái có người trong lòng, nàng nghĩ nếu nói rõ ra, có lẽ phụ thân sẽ hiểu.
Nhưng Tống Hoành thở dài, lắc đầu, phá tan ảo tưởng của nàng: “Thất Hoàng tử là thiên chi kiêu tử, không phải người mà chúng ta có thể mơ tưởng.”
“Tình cảm tuổi mới lớn, có người yêu mến là điều vi phụ và mẫu thân hiểu, cũng hy vọng ngươi sau này có thể lấy người mình yêu mến.
Nhưng các hoàng tử đều là vương trữ, tương lai có khả năng trở thành tân hoàng, dù không cũng là vương, hơn nữa……”
Tống Hoành sắc mặt biến đổi, lời nói đột nhiên dừng lại, suy tư một lúc lâu, mới lại than thở nói: “Bọn họ sau này sẽ có vô số thê thiếp, hậu cung ba ngàn người.
Ta không muốn ngươi trở thành một trong số đông đảo thê thiếp đó, không muốn ngươi mỗi ngày sống trong tranh giành sủng ái và lục đục với nhau, dần dần bị lãng quên trong biển người.”
Lời nói này thật tâm khuyên bảo, từng câu từng chữ đều là từ đáy lòng, khiến Tống Trừ Nhiên không khỏi nhớ tới kết cục bi thảm trong nguyên thư.
Nàng cũng hiểu được vì sao phụ thân lại đột nhiên tạm dừng, Thịnh Kỳ và Thịnh Hằng đều là đối thủ cạnh tranh lớn nhất cho ngôi vị hoàng đế, tình thế này chỉ càng thêm rõ ràng.
Sau này, nếu một bên trở thành tân hoàng, bên kia sẽ khó tránh khỏi nguy hiểm.
Khi ngày đó đến, nàng thật sự theo Thịnh Kỳ, nếu Thịnh Kỳ thành công, nàng có thể hưởng lây sự vinh quang.
Nhưng nếu Thịnh Kỳ thất bại, nàng sẽ gặp nguy hiểm.
Giờ khắc này, nàng chợt hiểu vì sao trong nguyên thư, Tống Hoành phản đối việc nguyên chủ liên lạc với Thịnh Hằng.
Ngoài việc Tống Hoành có chiều hướng nghiêng về Thịnh Kỳ, ông còn không muốn con gái phải chịu đựng cả đời gian truân, nhưng nguyên chủ lại cố chấp, làm tổn thương trái tim phụ thân.
Thấy Tống Trừ Nhiên chậm chạp không nói lời nào, Tống Hoành cũng không tiếp tục trách móc.
Ông đứng dậy, đi đến trước mặt nàng, duỗi tay chạm vào xiêm y của nàng, tuy không ướt nhưng vẫn lộ ra lạnh lẽo, không đành lòng.
“A Nhu, lời phụ thân nói, ngươi hãy suy nghĩ kỹ, đau dài không bằng đau ngắn, sớm ngày chặt đứt niệm tưởng cho thỏa đáng.
Vừa mới dính tuyết, trở về nhớ ngâm nước ấm để xua tan cái lạnh.”
Dứt lời, Tống Hoành thở dài một tiếng, giơ tay đỡ Ngụy phu nhân, hướng về phía hậu viện mà đi.
Phụ thân và mẫu thân đã rời khỏi nhà chính, Tống Trừ Nhiên vẫn đứng tại chỗ, đầu cúi thấp, không biểu lộ cảm xúc gì.
Vinh Cẩm đến bên cạnh nàng, lặng lẽ đứng một lúc lâu mới nhẹ nhàng kéo tay áo nàng: “Thực xin lỗi, phụ thân hỏi, ta không dám giấu nữa.”
Tống Trừ Nhiên biết Vinh Cẩm đang xin lỗi vì chuyện túi thơm, ngẩng đầu nhìn gương mặt áy náy của Vinh Cẩm, nhợt nhạt cười: “Không sao, sớm muộn gì họ cũng biết thôi.”
Thấy Vinh Cẩm vẫn chưa an lòng, nàng chủ động dời đề tài: “Tẩu đừng để trong lòng, huynh trưởng còn bị thương, mau trở về chăm sóc huynh ấy đi, muội thật sự không sao.”
Nàng thật sự không sao, thậm chí còn có chút may mắn.
Vốn định để cha mẹ từ từ biết, nhưng bây giờ dù bị răn dạy một trận, việc này cũng đã rõ ràng trong Tống gia, tránh được phiền toái sau này.
Khuyên nhủ Vinh Cẩm xong, Tống Trừ Nhiên lập tức trở về Trừ Các.
Hôm nay, dù sao nàng cũng đã bị lạnh.
Thân thể vốn không tốt, nếu không kịp thời xua tan cái lạnh, chắc chắn sẽ bị bệnh.
Nàng bước nhanh, chẳng mấy chốc đã đến trước Trừ Các, từ xa đã thấy Hàn Nguyệt đi qua đi lại ở cổng vòm.
Thấy nàng, Hàn Nguyệt vội chạy đến, chưa nói gì đã quỳ xuống đất.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Đoán là giống như Vinh Cẩm, tự trách vì không giữ được bí mật, quả nhiên Hàn Nguyệt ủy khuất mở miệng:
“Nô tỳ sai rồi, nô tỳ bị lão gia gọi đi hỏi chuyện, hoảng loạn mà nói ra chuyện thư từ với Tứ Hoàng tử, tiểu thư phạt nô tỳ đi!”
Tống Trừ Nhiên kéo tay Hàn Nguyệt, đỡ nàng dậy.
Đất còn ướt, Hàn Nguyệt mới quỳ đã ướt đầu gối, nàng thở dài bất đắc dĩ, dặn dò: “Ngươi đi thay quần áo trước, rồi chuẩn bị nước nóng cho ta tắm.”
Hàn Nguyệt không như Vinh Cẩm, nàng không cần an ủi nhiều, nàng tỏ thái độ trước mắt đã thuyết minh không trách tội, nhưng Hàn Nguyệt vẫn là bộ dáng chờ bị phạt.
Tống Trừ Nhiên cong mi, véo tay Hàn Nguyệt, cố ý phẫn uất nói: “Ngươi nếu không đi, hại ta bị lạnh, ta mới thật sự phạt ngươi, bắt ngươi đứng trong tuyết, cảm nhận cái lạnh của ta!”
“Đi ngay, nô tỳ liền đi!” Hàn Nguyệt cuối cùng cũng phản ứng, biết rằng bị phạt hay không bị phạt không quan trọng bằng việc giúp tiểu thư tắm gội trước, vội vã hành lễ rồi chạy về phía hậu viện..