"Điện hạ, trăm triệu lần không thể!"
Đứng trước mặt Thịnh Kỳ, nàng thở gấp, mắt còn đẫm nước, hai mắt đỏ hoe.
Vừa nói xong, nàng lại ho dữ dội.
Nàng che ngực, ngước mắt nhìn Thịnh Kỳ, thấy trong mắt hắn thoáng có chút hoảng loạn, có lẽ không ngờ nàng lại ở ngay cách vách.
Tận dụng thời cơ, khi hắn không còn giữ được bình tĩnh, nàng quyết định trực tiếp ngả bài.
Hạ quyết tâm, hít sâu một hơi, Tống Trừ Nhiên mở miệng, nhưng vừa kịp nhận ra xung quanh đã có không ít người nhô đầu ra nhìn xung quanh.
Tiếng ho khan của nàng có lẽ đã gây chú ý, làm nhiễu loạn sự yên tĩnh của các khách nhân.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Những người này rõ ràng nhận ra nàng và Thịnh Kỳ, có Tầm Vũ ở đó, dù không ai dám tiến lên, nhưng cũng không có ý định trở lại chỗ ngồi ngay lập tức.
Tình huống này làm Tống Trừ Nhiên khó xử.
Trong tình cảnh này, nàng không thể công khai nói về việc muốn cùng Thịnh Kỳ liên thủ để đối phó với tứ ca hắn.
Nhưng lời đã nói ra, nếu nàng không giải thích nguyên do, dù gánh hát dưới lầu có kết thúc buổi diễn, nàng cũng không thể dễ dàng thoát khỏi tình cảnh này.
Nàng đỏ mắt nhìn chằm chằm Thịnh Kỳ, nước mắt lăn dài, trong lòng nảy ra một hạ sách.
Dù sao mục đích chính của nàng là muốn cùng Thịnh Kỳ dây dưa không rõ.
Hiện tại người nhà nàng đã biết, binh lính Ngự Vệ Tư cũng dần biết.
Nếu bây giờ dân chúng Tuất Kinh cũng chứng kiến…
"Thần nữ toàn tâm toàn ý vì điện hạ, tình cảm có trăng sao chứng giám…" Tống Trừ Nhiên dùng khăn tay lau khóe mắt, hít mũi, thể hiện hết sự ủy khuất "Nhưng vì sao điện hạ lại đối với thần nữ bội tình bạc nghĩa như vậy!"
“Tống tiểu thư, lời nói không thể nói bậy!”
Bốn chữ " bội tình bạc nghĩa" vừa thốt ra, mọi người ở đó đều kinh ngạc, Tầm Vũ vội vàng tiến lên ngăn lại.
Hắn không biết nên kéo hay túm nàng, lo lắng nhìn Thịnh Kỳ.
Thấy Thịnh Kỳ không tức giận mà khẽ gật đầu, hắn mới trấn tĩnh lại, duỗi tay ý bảo Tống Trừ Nhiên tiến vào gian phòng.
Tống Trừ Nhiên biết mình đã gây ra chuyện, không dám ở chung một phòng với Thịnh Kỳ.
Nàng không tiến vào mà ngược lại lui ra, dùng khăn che mặt, thốt lên một tiếng "anh"(là tiếng thốt lên thôi nhé) rồi chạy xuống cầu thang.
Màn kịch " bội tình bạc nghĩa" của nàng thật sự đã gây ra náo động.
Tại lầu hai của diễn lâu, sau khi Tống Trừ Nhiên rời đi, lại lần nữa trở nên yên tĩnh như ban đầu.
Thịnh Kỳ bưng chén trà, nhìn Tống Trừ Nhiên không còn vẻ ủy khuất khi đi ra khỏi diễn lâu, mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.
Hắn uống một ngụm trà, khóe miệng nở nụ cười, nhìn về phía sân khấu, lúc này trên đài là một lão sinh đang diễn tuồng.
“Thuộc hạ sẽ ra ngoài kêu gọi mọi người đừng truyền bá những lời vừa rồi.” Tầm Vũ khom người bẩm báo, rồi chuẩn bị bước lui.
“Không cần.” Thịnh Kỳ giơ tay ngăn lại, rót thêm trà cho mình, lắc nhẹ chén trà, không nhanh không chậm nói “Theo nàng ấy đi, cứ làm theo kế hoạch ngốc nghếch của nàng ấy.”
Thịnh Kỳ buồn cười lắc đầu, ngước mắt nhìn Tầm Vũ, ra lệnh: “Một lát nữa đi tìm hai Bách Hiểu Sinh, giúp nàng ấy thổi phồng câu chuyện thêm chút.”
Tống Trừ Nhiên đã đưa ra hạ sách, lần này thật sự gây ra sóng gió lớn.
Chưa đầy một canh giờ sau khi nàng trở về phủ, tin tức về việc con gái Tống tướng quân khóc lóc kể lể tại diễn lâu rằng bị Thất Hoàng tử đối xử tệ bạc đã lan truyền khắp Tuất Kinh thành.
Ban đầu, nàng nghĩ rằng những khách ở lầu hai chỉ dám nhỏ giọng bàn tán, phải cần một thời gian để tin tức lan rộng.
Không ngờ tốc độ lan truyền lại nhanh đến vậy, trước mắt đã rộn ràng huyên náo.
Trong Trừ Các, người sốt ruột nhất là Hàn Nguyệt, ra vào liên tục, nghe được gì liền báo ngay cho nàng.
Có người mập mờ mắng Thất Hoàng tử bạc tình, làm tổn thương tiểu thư tướng quân phủ.
Có người không tin Thất Hoàng tử sẽ làm chuyện đó, đoán rằng chỉ là mâu thuẫn giữa hai người yêu nhau.
Tin đồn lan nhanh, biến thành nhiều phiên bản khác nhau, không ai phân biệt được đúng sai, hoặc có thể đều sai.
Tiếp theo, nghe nói Thất Hoàng tử bị Khang Thiệu Đế triệu vào cung.
Sau đó, Tống Hoành cũng bị triệu từ quân đội về cung, hai người vào cung hơn một canh giờ.
Trong thời gian này, có lẽ có người trong cung can thiệp, tin đồn dần bị dập tắt, đến lúc mặt trời lặn không ai bàn tán nữa.
Tưởng rằng chuyện này sẽ kết thúc trong mơ màng, Hàn Nguyệt lại hoảng loạn chạy về báo rằng Khâm Thiên Giám giám chính vừa bị triệu vào cung.
Tống Trừ Nhiên không ngồi yên được, cảm thấy lo lắng, biết rằng phụ thân và Thịnh Kỳ ở trong cung lâu như vậy không chỉ đơn giản bị Khang Thiệu Đế khiển trách, việc Khâm Thiên Giám giám chính vào cung càng khiến nàng mơ hồ.
Bỏ qua sự ngăn cản của Ngụy phu nhân và Vinh Cẩm, nàng khăng khăng đến trước hoàng cung, đứng trong gió lạnh run rẩy chờ đợi.
Sau một lúc lâu, xe ngựa màu đen viền vàng chậm rãi tới, dừng lại.
Một bóng người cao lớn bước ra từ trong xe ngựa.
Không ngờ nàng lại xuất hiện ở đây, Thịnh Kỳ dừng chân, nhìn nàng, mày nhướng lên, mặt không biến sắc, vẫn đạm mạc như thường.
Hắn nhẹ nhàng vẫy tay áo, bước tới trước mặt nàng.
Đứng trước nàng, Thịnh Kỳ lạnh lùng hỏi: “Tống Trừ Nhiên, ngươi rốt cuộc muốn gì?”
Giọng hắn trầm thấp nhưng mang theo cơn giận dữ được đè nén, cực kỳ khắc chế để không bùng nổ.
Tống Trừ Nhiên bị hắn làm cho hoảng sợ, ánh mắt trốn tránh, lùi lại một bước, giọng nói run rẩy nhưng vẫn cố gắng diễn đạt: “Ta… thanh danh cuả ta đã bị hủy hoại, điện hạ phải cưới ta.”
**Tác giả có chuyện nói:**
Thịnh Kỳ: "Nàng vì muốn dây dưa với ta mà không từ thủ đoạn nào, thật đúng như đệ đệ nói, nàng rất thích ta, ta cũng giúp nàng một tay."
Tống Trừ Nhiên: "Cuối cùng cũng đến bước này, Thất Hoàng tử thật xin lỗi, ta đối với ngươi thật sự áy náy.".