Không lâu sau đó, Trần Tiểu Ly cũng vào lớp.
Ba người tán dóc một hồi thì chỗ ai người đó về, nguyên nhân là vì...cô giáo đã đến.
Lớp trưởng Kế Tiểu My hô: "Học sinh nghiêm.".Trần Nhu ngồi vào bàn, lật lại giáo án.
Còn các tổ trưởng thì đi thu bài tập về nhà.
Lục Thanh Thanh cảm thấy ai oán cực kì.
Làm sao lại như vậy! Hôm nay lại tiếp tục học toán, mà còn học tiết đầu nữa.
A...không chịu đâu!Hầy! Về sau phải nghiêm túc xem đến thời khóa biểu mới được.
Cô lục lọi ngăn bàn một hồi, cuối cùng cũng tìm được thứ mình muốn tìm.
Nhưng khi nhìn vào, Lục Thanh Thanh cảm giác có một chậu nước lạnh như băng dội thẳng xuống đầu mình.
Cô trợn trắng mắt, miệng mấp máy một cách không thể tin nổi:-Tiết...tiết 1, toán.
Tiết hai...toán, tiết ba.....lại toán.Mẹ ơi, liên tù tì ba tiết đều là toán.Muốn bức chết học sinh à?!Trước đây toán là môn mà Lục Thanh Thanh rất không thích, nhưng cũng không đến nỗi nghiến răng ken két.
Bây giờ...bây giờ chính là cái kiểu gặp mi một lần ta đấm hai phát.
Liền bất giác kéo toán vào danh sách đen.Sau khi thu bài xong, các học sinh rất tự giác đem sách vở mở ra.
Trần Nhu cầm lấy viên phấn thoăn thoắt ghi bài lên bảng.
Đợi cho học sinh ở dưới chép xong, Trần Nhu mới bắt đầu giảng bài.oOoLục Thanh Thanh chống cằm, nặng nề nhìn về phía bảng.
Đôi mắt ươn ướt khẽ chớp vài cái.Một chữ thôi: Muốn ngủ....Muốn ngủ...Và...muốn ngủ...Tâm thì nghĩ thế nhưng Lục Thanh Thanh lại không dám làm.
Này...vẫn còn nhớ viên phấn lần trước đập vào trán.
A, thật đau.
Thiểu năng mới muốn trải nghiệm thêm một lần nữa.
Cô đảo mắt nhìn khắp lớp học, khi thấy ai cũng chăm chú nghe giảng mà không có nửa điểm buồn ngủ, Lục Thanh Thanh tự nhiên lần đầu cảm thấy hoài nghi nhân sinh.Làm sao lại chỉ có mình lười biếng, những người khác lại sinh lực dồi dào.Ây da, không được.
Chị đây 21 tuổi không thể nào thua đám nhóc này được.Thế là ai đó tự mình tẩy não thành công, nghiêm túc nghe giảng.Đợi đến khi hoàn thành xong ba tiết toán, Lục Thanh Thanh như bị rút cạn tinh lực.
Cả người vô hồn nằm gục xuống bàn.
Bây giờ nhơ chân nhấc tay đều chậm rì rì.
Hai hàng mi nặng trĩu, thật sự là sắp chết đến nơi.
Ai.....nhìn người ta hết tiết còn có thể ba chân chạy nhảy, Lục thanh Thanh cảm thấy bản thân có phải là già trước tuổi hay không?Tiếng chuông kêu lên, đám học sinh vội vàng bỏ xuống tập sách, chạy ra ngoài.
Bầu không khí náo nhiệt hẳn lên, đối lập hoàn toàn với sự tĩnh lặng lúc nãy.Lục Thanh Thanh khôi phục lại chút ít sức lực, vội vàng đứng dậy.
Hướng Mỹ cùng Trần tiểu Ly háo hức kéo kéo người ra ngoài.-Mỹ Mỹ, chúng ta nên ăn gì đây? Khó khắn lắm mưới có được một tháng bao ăn bao uống.-Ừm....ăn chè Lam đi.
Tớ nghe nói là ngon lắm á.-Cũng được đóThấy hai cô bạn của mình cười cười nói nói.
Tám về chuyện đồ ăn không ngừng, Lục Thanh Thanh thuận miệng hỏi:-Ai sẽ trả tiền?Hướng Mỹ và Trần Tiểu Ly đều không hẹn mà quay đầu lại:-Cậu trả chứ ai trả.
Không nhớ là cậu phải bao bọn tớ ăn suốt một tháng à? Làm sao, muốn lật lọng?-Không.
Tớ nhớ rồi.Nhận thấy sát ý nồng đậm từ trên người " bạn tốt", Lục thanh Thanh câm nín, bâng quơ nói đại.
Ai, làm sao lại để thiếu nữ chưa trải sự đời là ta chơi cùng với bọn taxi già này.
Một lời không hợp liền muốn đánh người.
Cùng anh cả Lục Quân thật chả khác một tẹo nào.Trần Tiểu Ly một lát thì nói:-Tháng này là A Thanh, tháng sau liền là tớ.
Cứ luẩn quẩn như vậy, hiểu chửa?-Đã hiểu.Thế là một nhóm ba người cùng nhau xuống dưới căn tin.
Hướng Mỹ và Trần Tiểu Ly đua nhau gọi thức ăn, một bộ giống như hận không thể đem toàn bộ số thức ăn gọi ra tới.
Lục thanh Thanh hiện tại không có khẩu vị, chỉ gọi một phần chè bưởi và một ly soda chanh.Bên ngoài trời âm u, gió ngày càng mạnh hơn.
Giống như sắp mưa.
Lục thanh Thanh đưa mắt nhìn ra ngoài, một dải kí ức hiện hữu ra, đem tâm trạng của cô kéo xuống con số 0.
Một mảnh trầm mặc bao phủ quanh người Lục Thanh Thanh.
Đồ ăn kêu ra cũng không động đến, chỉ miễn cưỡng ăn một chút.Mà Trần tiểu Ly cũng nhận ra sự khác thường của Lục Thanh Thanh, hỏi:-A Thanh, cậu sao thế?-Không sao đâu.-Uhm...Trần Tiểu Ly ngậm ngậm muỗng, xác định Lục Thanh Thanh không có gì mới ăn tiếp.
Hướng Mỹ ngược lại vô tư hơn, gắp hết thứ này đến thứ khác vào chén của hai người bạn.
Rạng rỡ nói:-Ăn đi, ngon lắm luôn.
Không ăn hết thì rất phí tiền đó.oOoTiếng chuông kết thúc tiết học vang lên.
Thầy giáo ngữ văn bước ra khỏi lớp.
Tất cả học sinh đem tập vở thu dọn vào cặp.
Một nữ sinh tên là Hồng Nhuận chạy đến chỗ cô, đem một viên kẹo nhỏ nhét vào tay Lục Thanh Thanh:-Cho cậu.-Cảm ơn.Sau đó cũng không nói gì nhiều, Lục Thanh Thanh đeo cặp lên vai.
Bước nhanh khỏi phòng.
Hồng Nhuận nhìn bóng cô rời đi, cảm giác người này hôm nay rất xa cách.
Hướng Mỹ và Trần Tiểu Ly đi về trước.
Lục thanh Thanh đứng ngốc trước sảnh.
Phát hiện mình không đem theo ô.
Mưa...phiền phức.
Cô không thích mưa, nó sẽ làm Lục thanh Thanh nghĩ đến những chuyện bẩn thỉu trước kia.
Cô chán ghét nó.Hôm nay Lục Thanh Thanh đặc biệt dặn đừng đến rước cô, cô sẽ tự về.
Nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến trời lại mưa.
"blink"Anh cả: Thanh Thanh, hôm nay trời mưa.
Anh kêu người đến rước em.Lục Thanh Thanh: Không cần đâu anh.Vốn dĩ muốn nhắn "không cần" thôi, nhưng nghĩ lại nó không hợp lễ nghĩa nên cô quyết định cho thêm hai từ "đâu anh" vào.Anh cả: Anh kêu người đến rước em, không cần nói không.Thái độ kiên quyết, muốn từ chối cũng không được.Lục Thanh Thanh: Được ạ.Sau đó một chiếc xe Zenos được lái đến trường, Lục Thanh Thanh mặt không biểu tình bước lên.
Suốt một quảng đường cô đều trầm mặc.
Không khí trong xe ngưng trệ đến mức làm cho tài xế thở mạnh cũng không dám.
Hắn có cảm giác chỉ cần làm phiền tiểu thư một chút thôi thì hắn sẽ nhanh chóng đi gặp tổ tiên.Quả thật như thế, tâm trạng Lục Thanh Thanh theo tốc độ và âm thanh của cơn mưa mà ngày càng tệ.
Đầu tiên là một mảnh trầm mặc, tiếp theo là sự lạnh lẽo cuối cùng chính là một dải sát ý.
Lục Thanh Thanh nắm chặt bàn tay, móng tay đâm sâu vào da thịt trắng nõn làm cho tơ máu xuất hiện.
Sự đau đớn giữ lấy một tia lý trí cuối cùng, nhắc nhở Lục Thanh Thanh phải lấy lại bình tĩnh, kiềm chế sát ý dần dần bá chiếm lấy đầu óc.Ngay khi xe vừa tới nơi, cô vội vàng đi vào nhà:-Bố mẹ, anh.
Con đi học về rồi.-Uhm Lục Niên định đi tới thì nghe thấy Lục Thanh Thanh mở miệng:-Anh, đừng đến đây, tránh em xa một chút.Một câu này thành công làm phụ mẫu Lục nhìn đến cô con gái của mình, làm Lục Quân nhìn thấy sự khác thường của em gái mình.
Sát ý! đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu của Đường Thiển, Lục Quân và Lục Dận.Trong khi Lục Niên còn đang rối rắm thì đã thấy Lục Thanh Thanh chạy như bay lên phòng.
" Rầm" cánh cửa thô bạo đóng lại.Đường Thiển run run:-Thanh Thanh, con bé làm sao vậy?Trong phòng, cô quấn chăn kín mít ngăn lại âm thanh của mưa truyền đến.
Tay nhanh chóng bóc vỏ viên kẹo rồi nuốt xuống.
Hương vị ngọt ngào tỏa trong khoang miệng nhanh chóng áp chế hơi thở chết chóc xung quanh Lục Thanh Thanh.Cô bước vào phòng tắm, thả mình vào làn nước ấm áp..