Xuyên Sách Hệ Thống Buộc Ta Phải Viết Văn


Dương Gia Nghi ăn xong thì trời cũng đã ửng hồng.

Tiếng loa giục mọi người ra đồng đã vang lên.
Ở cái thôn này, mọi người nghe giọng của đội trưởng còn trước hơn cả tiếng gà trống gáy, nghe riết rồi cảm thấy quen thuộc và thân thiết hẳn.
Ba bộ đồ mà Dương Gia Nghi mang từ thành phố về đây, trải qua hơn nửa tháng làm nông, chúng đã nhàu nát lắm rồi.

Cô mặc chúng trên người, bao lấy dáng dấp nhỏ gầy.

Đám thanh niên trí thức nhìn trong mắt mà chê ở trong lòng.
Sau ngần ấy ngày lao động, cô gái nhỏ đã tiến bộ rất nhiều.

Từ sáu công điểm, cô đã nhích lên đến tám công điểm, trở thành nữ thanh niên trí thức có công điểm cao nhất.
Hôm nay lại là một ngày mới.

Dương Gia Nghi ăn uống no đủ rồi, cả người tràn ngập lực lượng, tay chân nhanh thoăn thoắt, chọc cho Thái Hồng Loan cứ ngước nhìn mãi.
Không biết vì sao mà Thái Hồng Loan cứ phải so bì với Dương Gia Nghi.

Không phải kiểu ghen ghét đố kị, cô nàng thấy Dương Gia Nghi đang cố gắng thì dù mệt mỏi cỡ nào cũng không nghỉ ngơi, ráng cắn răng chiến đấu.
Có vẻ như cô nàng sợ mình không bằng cái đứa nhỏ gầy như Dương Gia Nghi, sợ mất mặt.

Đây gọi là sĩ diện ảo.
So với ngày đầu tiên thì cả đội thanh niên trí thức đã tiến bộ rất nhiều.

Thái Hồng Cảnh và Trần Vệ Dân đều đã lấy mười công điểm, Thái Hồng Loan bảy công điểm, Đoàn Trọng bảy công điểm.

Chỉ riêng La Tiểu Vi là dậm chân tại chỗ, ngày nắng ngày mưa, số công điểm kiếm được cũng dao động từ ba đến bốn công điểm, còn thua cả đứa con nít của thôn nữa.
Cả thôn xì xầm với nhau.

Mấy cô mấy dì bàn tán rôm rả, mà nhân vật được vinh hạnh nhắc đến nhiều nhất là La Tiểu Vi.

Cô ả "nổi tiếng" mà không tự biết.
Hôm nay, cô ả thấy Dương Gia Nghi ra sức nhiều hơn mọi ngày thì bĩu môi, trợn trắng.
Dương Gia Nghi mặc kệ cô ả.

Cô gái này sợ là đầu óc có vấn đề, làm mà không lo làm, tới lúc phân lương thì có mà khóc.
Cô đảo mắt qua, chợt thấy bên cạnh La Tiểu Vi có một tên thanh niên đang bận trước bận sau phụ giúp cô ả.
Nhìn kỹ, đây chẳng phải Đỗ Trung sao?
Tên này là người đứng ra chọn La Tiểu Vi về nhà hắn ở nhờ dạo trước.
Trong đầu Dương Gia Nghi vang lên tiếng cảnh báo.

Cô len lén đưa mắt nhìn, quả nhiên thấy mấy cô dì mấy thím gần đó đang nói cười rôm rả, ánh mắt họ dính lấy thân mình của La Tiểu Vi và Đỗ Trung.
Xong rồi, chẳng mấy chốc trong thôn sẽ có lời đồn rằng Đỗ Trung và La Tiểu Vi đang yêu nhau.

Đến lúc đó cho dù La Tiểu Vi có phủ nhận cũng chẳng được.
Ở thời đại này, chuyện trai gái vẫn còn nhiều rào cản.

Hai người khác phái mà đi gần một chút là đã có lời ra tiếng vào rồi, huống chi Đỗ Trung còn bỏ phần việc của gia đình mình mà chạy lại giúp La Tiểu Vi.

Bây giờ nói họ không yêu nhau thì chẳng ai tin đâu.

Bằng chứng như núi mà.
La Tiểu Vi dù sao cũng chỉ là thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi.

Thấy có người xum xoe thì nghĩ đâu bản thân có sức hút lắm nên có vẻ kiêu ngạo, đâu biết được đây là cái bẫy của cuộc đời.

Cô ả cứ nghĩ rằng Đỗ Trung tự nguyện giúp mình, đến lúc hắn ta tỏ tình thì từ chối là được, như vậy cô ả có thể được lợi mà chẳng mất thứ gì.

Sao La Tiểu Vi có thể yêu và kết hôn với một người nông dân được, cô ả còn trông ngóng chuyện trở về thành đấy!
Con gái mới lớn mà, suy nghĩ còn ngây ngô lắm.
Có Đỗ Trung giúp sức nên La Tiểu Vi quang minh chính đại lười biếng, còn chẳng thèm lấy cớ.

Cô ả ngồi bệt xuống đất, tiếng có tiếng không mà trò chuyện với Đỗ Trung.
Thỉnh thoảng, cô ả nhìn về phía Thái Hồng Loan và La Tiểu Vi, trong ánh mắt chứa đầy sự đắc ý.
Thái Hồng Loan đang chiến đấu với đám rễ cỏ nên chẳng để ý, Dương Gia Nghi thì lắc lắc đầu.
Trên đời này không có chuyện tốt như vậy, bây giờ La Tiểu Vi lợi dụng Đỗ Trung, sau này chắc chắn cô ả phải trả giá đắt.
Cô cũng không rảnh mà nhắc nhở cô ả.

Bây giờ La Tiểu Vi đang khoái chí lắm, nếu cô nhắc thì chưa chắc cô ta đã nghe, có khi còn bị nói là kẻ đâm bọc thóc, thọc bọc gạo.

Hơn nữa, một khi nhắc nhở thì cô sẽ đắc tội gia đình họ Đỗ, cả gia đình này không phải dạng người hiền lành gì cho cam.
Chuyện tốn công, tốn sức mà chẳng được gì, ngược lại còn phải chịu tội nữa.

Cô không làm đâu.
Ai cũng lớn hết rồi, đều có đủ sức để phán đoán và gánh lấy hậu quả cho việc làm của mình.

Cô không phải là thánh mẫu mà phải lo lắng giúp đỡ cho cô ả.
Dương Gia Nghi nghĩ đến đây thì buông, mặc kệ hai kẻ nam thanh nữ tú kia, cố gắng làm nốt phần công việc được giao.
Khai hoang hơn nửa tháng, đoàn người đã mở ra một mảnh đất khá lớn, mùa xuân năm sau là có thể trồng trọt rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui