Diệp Ninh Quân đề cao cảnh giác người bên cạnh, đến khi học xong cô tính trong bụng dọn sách nhanh chuồn lẹ, Trần Trì cười khẩy chộp lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, nhìn sang hai người kia, chầm chậm lên tiếng:" Hai người về trước đi, cậu ấy tôi sẽ đưa về."
" Không..." Diệp Ninh Quân ngơ ngác lắc đầu liên tục, đưa ánh mắt cầu cứu đến Chu Tịch.
" Vậy tớ đưa cậu về, đi thôi Chu Tịch.
Chúng ta làm bóng đèn nhiêu đây đủ rồi."
" Ừm, Tiểu Quân tớ về trước đây!"
Chu Tịch bỏ qua đôi mắt long lanh kia đang nhìn mình, cô nàng cảm thấy Lục Hiểu Minh nói rất đúng, quyết định cùng cậu về trường, Lục Hiểu Minh nhìn sang hai người rồi cười bí hiểm mới đi ra cửa.
Đến cửa thang máy, hai người bắt đầu tò mò bên trong hai người kia đã xảy ra chuyện gì?
" Cậu đoán xem, hai người đó sẽ làm gì?"
" Cậu muốn biết?"
" Ừm."
" Làm những chuyện người yêu nên làm.
Cậu muốn thử không?"
" Cậu...đừng có lưu manh."
" Mặt cậu đỏ hết rồi! Xấu hổ sao?"
" Tớ không thèm nói chuyện với cậu nữa."
" Đừng, tớ xin lỗi.
Tớ chỉ muốn trêu cậu một chút thôi mà.
Tha lỗi cho tớ nha."
"..."
" Tớ đưa cậu đi ăn."
" Tạm chấp nhận."
Quay lại bên hai người kia, Trần Trì nhìn chằm chằm vào gương mặt đang sợ hãi kia, cậu cố nhịn cười khi tỏ ra vẻ mặt nghiêm nghị.
Diệp Ninh Quân hận không thể hoà tan trong không khí, cậu im lặng và nhìn cô cũng rất lâu rồi.
Cứ tiếp tục thế này e rằng cô chết vì hồi hộp mất, cô cười cười lên tiếng: " Tớ đi về trước được không?"
" Cậu nói xem?"
Diệp Ninh Quân mím môi ôm chặt balo của mình, không dám đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Trần Trì.
Thấy cậu cử động ngồi sát gần mình, cô theo bản năng mà lùi lại, cậu tiến cô lùi đến khi lưng cô chạm vào ghế sô pha, thấy không còn đường lui, cậu còn tiến sát hơn, cô đưa tay cản lại, thấy tay mình chạm lên cơ ngực của cậu, cô xấu hổ muốn rụt tay lại nhưng đã bị cậu nắm chặt.
" Sợ sao?"
Diệp Ninh Quân gật đầu liên tục như gà mổ thóc, đôi mắt có chút ươn ướt nhìn cậu:" Tớ sai rồi, xin lỗi cậu."
" Sai thì phải nhận phạt."
" Không...aaa."
Trần Trì hai tay ôm ngang hông và bế cô ngồi lên đùi của mình, hai chân đầu gối cô đều áp sát mặt sàn.
Cậu không cho cô cơ hội nói liền chuẩn xác hôn xuống đôi môi đỏ mọng, gặm nhấm từng chút, bàn tay không yên phận mà mơn trớn đùi thon mềm mại kia.
Âm thanh nức nở liên tục phát ra đều bị Trần Trì nuốt vào trong bụng, nụ hôn nhẹ nhàng khiến cô càng chìm đắm quên mất việc phản kháng, cô choàng tay qua cổ cậu còn chủ động hé miệng để cậu khám phá vào trong.
Diệp Ninh Quân cảm giác cơ thể cô đang tê dại trong nụ hôn cuồng nhiệt của cậu, nhiệt độ cơ thể của hai người cũng bắt đầu tăng lên.
Trần Trì cảm thấy bấy nhiều đây vẫn không đủ cậu thoả mãn, liền kéo áo thun của cô ra khỏi người, hai người rời môi nhau, ánh mắt mơ hồ nhìn cậu.
Lúc này cô mới phát hiện ra thân trên chỉ còn áo lót, cô vội đưa tay che phần ngực của mình và cũng cảm nhận được sự thay đổi phía dưới đũng quần của cậu.
" Cậu..."
" Yên tâm, tớ sẽ không làm bây giờ."
" Vậy cậu cởi áo tớ làm gì? Biến thái!!"
" Tôi muốn hôn lên ngực cậu."
" Cậu đừng có quá đáng!"
" Hiện giờ cậu nghĩ bản thân sẽ thoát ra được không? Ngoan một chút!"
Ngoan cái ĐM!! Diệp Ninh Quân tuy ngoài miệng nói không nhưng trong lòng vẫn muốn nếm một chút trái cấm, ở thế giới kia vẫn chưa một lần yêu đương, mặc dù làm tác giả truyện có chút người lớn nhưng bản thân chưa từng trải qua cảm giác làm tình.
Hiện giờ thịt ngon trước mặt, cô có chút mâu thuẫn.
Trần Trì đưa tay ra sau kéo gáy cô lại rồi phủ lên nó, lần này nụ hôn mãnh liệt hơn.
Càng hôn cô càng nghiện, lại một lần nữa chìm đắm trong sự ướt át này.
Cậu bắt đầu đưa tay ra thâm nhập vào bên trong áo lót mơn trớn nơi đầy đặn này.
" Ư...ưm.."
Trần Trì rời môi chuyển xuống hôn lên cần cổ trắng, vừa hôn vừa cắn khiến cả người cô tê rần, thấy trên đó có dầu hôn cậu mới thoả mãn rời xuống ngực cô, áo lót kia không biết bao giờ đã nằm xuống mặt sàn.
Cô vừa xấu hổ muốn che lại vừa ham muốn nhiều hơn, hơi thở nóng hổi phả lên khiến cô bất giác phát ra âm thanh xấu hổ.
" Rất đẹp."
" Lưu manh, không được nói."
" Được không nói thì tôi hành động."
Trần Trì ngậm một bên liếm mút, còn một bên thì đưa tay ra nắn bóp đủ kiểu, cảm giác lạ trong cơ thể khiến cô mất khống chế mà muốn nhiều hơn, cô bất giác ưỡn ngực muốn cậu vào sâu hơn.
Thấy cô chủ động như vậy, cậu vui mừng ra sức liếm mút lấy lòng, giấc mơ của cậu sắp thành hiện thực, chỉ cần cố gắng một liền có thể đem cô ra làm tình.
" Ân...ưm..Trần Trì!!"
Một bên được Trần Trì liếm mút đều đỏ ứng bóng loáng, cậu dời sang bên khác tiếp tục hành động vừa rồi.
Diệp Ninh Quân thoải mái đến miên mang, cô cảm nhận được một làn nước mật dịch chảy ra thấm ướt cả quần lót của cô.
Diệp Ninh Quân thở dốc, cơ thể càng ngày càng nóng bức đến hỏng người.
Trần Trì buông tha một bên, bàn tay như con rắn nhỏ mò xuống tận xuống dưới đến khi chạm đến quần lót cảm nhận được sự ướt đẫm cậu nhếch môi ấn nhẹ lên đó.
" Aa Trần Trì không được."
Trần Trì buông tha cho đôi gò bông, cậu nhìn thẳng vào mắt cô, tay bên trong váy không ngừng ấn nhẹ lên đó như đang trêu đùa cô, khiến cô không có sức lực mà gục lên vai cậu, khuôn miệng xinh xắn phát ra âm thanh gợi tình.
" Cậu ướt quá!"
" Đừng chạm a!!"
" Được không chạm nữa."
Diệp Ninh Quân mệt mỏi, cố gắng ổn định hơi thở, bên dưới đũng quần của cậu càng ngày càng phình to, cô lắc mông cựa quậy một chút liền bị cậu giữ chặt lại, giọng vì kiềm chế mà khàn đi.
" Đừng nhúc nhích."
" Nhưng nó cộm lên, tớ khó chịu."
Trần Trì im lặng bế cô lên đặt ngồi ở sô pha, hôn nhẹ nhàng lên môi cô một cái rồi nói: " Tự mình mặc áo vào và chờ tôi, không được bỏ đi.
Nếu không nghe lời, ngày hôm sau liền bắt cậu đến đây làm tình."
Diệp Ninh Quân ngoan ngoãn gật đầu, cô nhìn bóng dáng cậu rời đi, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu không nói thì cô cũng biết cậu đang đi giải quyết nhu cầu bằng cách tắm nước lạnh.
Cô vội đem áo mặc lại, mới nhìn thấy ngực của cô đầy dấu hôn còn có dấu răng cắn nữa.
Cô đã ghi thù, nếu có lần sau cô nhất định sẽ cắn lại cậu.
Gần nửa tiếng sau, Trần Trì mới đi ra, thân trên thì khoả thân.
Diệp Ninh Quân nuốt nước bọt liên tục nhìn chằm chằm vào cơ thể của cậu.
Cậu nhìn thấy vẻ mặt si mê kia liền bật cười đi đến gần cô hơn, cô cảm thấy hô hấp càng nặng nề hơn, mùi hương bạc hà quay quanh chóp mũi, làm cô không nhịn được mà đưa tay lên sờ múi bụng của cậu, trong đầu cũng vô thức đếm từng cái.
1..2..3..4..5..6
Không nghĩ dưới lớp áo đồng phục lại có cơ thể săn chắc như vậy!
" Nhìn vẻ mặt cậu xem, không khác gì kẻ biến thái."
Diệp Ninh Quân ho nhẹ một tiếng, liếc cậu một cái nhưng ánh mắt vẫn không hề rời khỏi cơ ngực rắn chắc của cậu, đến khi câu mặc áo thun mới dời mắt sang chỗ khác.
Trong lòng không ngừng chửi rủa bản thân đúng là háo sắc.
" Đi thôi, tôi đưa cậu đi ăn tối!"
" Ừm."
Diệp Ninh Quân không nghĩ Trần Trì sẽ đưa cô đến nhà hàng ăn tối, nhìn menu cô choáng cả mắt, số tiền vượt quá chỉ tiêu rồi, cô bỏ menu xuống nhìn cậu, ý tứ bảo cậu đi chỗ khác ăn, chỗ này quá đắt.
Cậu không làm theo trực tiếp gọi món cho cả hai, đợi phục vụ rời đi cô mới dám lên tiếng.
" Chúng ta sang chỗ khác ăn cũng được mà!"
" Tối nay tôi mời."
" Tớ.."
" Không sao, lần sau cậu mời lại."
" Được.".