Sau khi phát sinh chuyện trong nhà tắm, Trần Trì không dám đụng vào cô nữa, chỉ có thể ôm và hôn không dám tiến xa, bởi vì phía dưới của cô đã bị sưng lên.
Tuy có bôi thuốc nhưng qua một ngày vẫn chưa giảm, cậu đành dùng phương pháp cũ để giải quyết dục vọng của mình.
Chớp mắt đã đến ngày thẩm quyết, Diệp Ninh Quân được Trần Trì đưa vào trong.
Thầy chủ nhiệm và thầy hiệu trưởng nhìn cảnh này liền nhíu mày, trong lòng khẳng định hai người có quan hệ mờ ám.
Thầy hiệu trưởng cười cười nhìn thằng cháu của mình, có bản lĩnh lắm! Dám công khai yêu đương trước mặt ông, nếu ông dám ra tay xử nghiêm Trần Trì thì e rằng cả Trần Gia sẽ đuổi ông ra khỏi nhà mất, nên đành mắt nhắm mắt mở làm ngơ.
Còn thầy chủ nhiệm thấy thẩy hiệu trưởng không nói gì, thì ông cũng không dám lên tiếng, dù sao Trần Trì xuất chúng như vậy, yêu đương cũng chẳng ảnh hưởng đến thành tích nên ông cũng mắt nhắm mắt mở làm ngơ.
Diệp Ninh Quân cúi đầu chào liền cùng cậu ngồi vào một bên chờ đợi Thẩm Giai và phụ huynh đến.
"Ninh Quân, phụ huynh em không đến sao?"
" Có đến rồi, là em đây!"
"Em họ Trần, còn em ấy họ Diệp."
"Sau này cũng chung hộ khẩu với nhau."
"Em..."
" Đến lúc đó em sẽ mời thầy uống rượu mừng."
" Ngông cuồng.
Thầy không trị được em, sau này để em ấy trị em."
Thầy chủ nhiệm nhìn cách nói chuyện của thầy Hiệu trưởng và Trần Trì, lưng liền đồ ổ hôi lạnh, không nghĩ cậu lại dám nói như vậy.
Còn Diệp Ninh Quân thì xấu hổ nhéo vào hông của cậu.
Lúc Thẩm Giai và cha mẹ Thẩm bước vào, cô ta thấy cô và Trần Trì ngồi bên cạnh nhau liền chừng mắt nhìn cô, kìm nén sự tức giận bên trong sắp bộc phá của mình, ngón tay siết chặt đến nối móng tay ghim sâu vào da thịt của cô ta.
" Chúng ta vào vấn đề chính luôn.
Chuyện của hai em là thế nào, các em hãy nói rõ xem nào? bạn học Thẩm Giai nói trước đi."
" Thưa thầy, hôm đó em và cậu ấy chỉ nói chuyện qua lại, không ngờ đột nhiên cậu ấy kích động đẩy ngã em xuống.
Em cũng không hiểu lý do vì sao bạn ấy phải làm như vậy nữa.
Cậu còn nói em là đồ hai mặt, có lẽ cậu ấy ganh tị chuyện em được các bạn trên trang trường nói là hợp đôi với Trần Trì nhất."
Thẩm Giai dùng giọng nói uất ức của mình, còn cố gặng ra giọt nước mắt.
Diệp Ninh Quân tức giận nắm chặt tay của mình, Trần Trì nhìn thấy liền ở dưới nắm tay cô an ủi, tâm tình của cô cũng hạ nhiệt xuống một chút.
" Những gì bạn học Thẩm nói có đúng như vậy không?
" Thưa thầy, cậu ấy nói là sai sự thật ạ! Ngày hôm đó em và Chu Tịch đang muốn về kí túc xá, trên đường là bạn học Thẩm Giai lôi kéo em trước, còn mắng chửi em.
Và chuyện cậu ấy ngã xuống là tự cậu ấy ngã, lúc đó em còn đưa tay ra giúp nhưng cậu ấy không hề nắm lấy mà ngã lăn xuống."
" Là cậu ấy nói dối."
" Bạn học Thẩm em kích động làm gì?"
"Lúc đó có nhiều người thấy em bị đẩy ngã, em không ngu ngốc là tự biên tự diễn ngã xuống cầu thang, em cũng không ngốc mà đem tính mạng của mình ra đùa giỡn."
" Nhiều người thấy, vậy em gọi bằng chứng đến đây."
"Em..."
Thẩm Giai bất chợt cứng miệng, trong đầu nhớ đến người bạn cùng bàn của mình, nghĩ là nhất định cậu ấy sẽ giúp mình, cô trở nên mạnh miệng nói:" Thẩy chủ nhiệm, bạn học Dương Hân có thể làm chứng cho em."
"Được tôi gọi bạn đó đến."
" Bạn học Diệp cũng có bằng chứng để chứng minh rằng bản thân vô tội.
Phó Khải ở lớp 12A3 đang giữ bằng chứng."
" Vậy mọi người chờ một chút."
Nghe tên Phó Khải, trong lòng Thẩm Giai thầm cười nhạo, e rằng cậu ta hôm nay không đến trường được rồi và cũng có lẽ là đang ở phòng cấp cứu, bởi vì hôm qua bạn trai của Hứa Tùy đã ra tay lái xe tông vào người cậu ta.
Thẩm Giai nghĩ trận này cô ta thắng chắc rồi, cô ta đưa ánh mắt thách thức nhìn về phía hai người họ.
Hiện giờ là trong giờ ra chơi, lúc thấy Thẩm Giai và phụ huynh cô ta bước vào trường, mọi người đều bàn tán xôn xao, ai nấy cũng tò mò về chuyện của họ, xem đâu là sự thật.
Trong lúc bàn luận, Dương Hân bị thầy chủ nhiệm gọi xuống, trong lòng vô cùng bất an thấp thỏm đi theo sau.
Thầy chủ nhiệm đến lớp 12A3 hỏi tên Phó Khải, mới biết hôm nay cậu xin nghỉ mấy ngày liền.
Lục Hiểu Minh và Chu Tịch nghe tin này cũng chạy theo sau hóng chuyện, tuy không được vào trong nhưng đứng bên ngoài nghe cũng chẳng sao.
Diệp Ninh Quân vô hồi hộp, chuyện này Trần Trì chưa từng nói với cô, cậu chỉ nói đúng một câu:" Chuyện cậu cứ để tôi lo liệu." Cô nhìn vẻ mặt không sợ hãi của cậu, trong lòng cũng thấy không sợ nữa, có cậu chống lưng cho mình và cô cũng không làm sai, cô nhìn Thẩm Giai bằng ánh mắt thách thức.
Đợi khoảng tầm mười phút, thầy chủ nhiệm và Dương Hân trở về phòng, không thấy Phó Khải, Thầm Giai càng đắc ý hơn.
Còn Trần Trì trẩm ngầm một chút, khoe miệng giương lên nhìn vào cô ta.
Thẩm Giai đứng dậy nắm lẩy cánh tay của Dương Hân, giọng có chút không kiên nhẫn nói:" Cậu đã nhìn thấy bạn học Diệp đẩy tớ ngã xuống mà phải không? Chúng ta là bạn, tuy cậu ấy làm cậu cũng không nên bao che cho người làm xấu được."
" Thẩm Giai, em mau trở về chỗ ngồi của mình đi."
" Thầy gọi em đến đây là chuyện của hai người họ.
Thẩm Giai nói em đã chứng kiến bạn học Diệp đẩy em ấy xuống cầu thang."
"Hả?? Em sao? Em có chứng kiến khi nào? Lúc cậu ấy xảy ra chuyện em vẫn ở trên lớp làm bài tập."
Thẩm Giai không nghĩ bạn học cùng bàn trước kia nịnh nọt cô ta bây giờ lại phản bội, giận quá hóá thẹn, cô ta bật dậy nói lớn:" Cậu nói bậy, là cậu nhìn thấy Diệp Ninh Quân đẩy tôi xuống mà, ở trong bệnh viện chính miệng cậu nói như vậy mà."
" Thẩm Giai, con ngồi xuống mau lên."
" Ba mẹ, người phải tin con."
Thẩm Giai không ngờ đến việc cô ta mắng chửi các bạn đến thăm là chính tai Dương Hân và một người khác nghe thấy, cha Thẩm cũng nhận ra cô, trong lòng vô cùng phức tạp.
Ông nghĩ có lẽ lần này là ông sai khi tin tưởng con gái của mình.
Dương Hân cũng không nhịn nữa liền nói lại những lời của Thẩm Giai mắng bọn họ.
" Bọn em có lòng tốt mới đến thăm cậu ấy nhưng cậu ấy lại nói bọn em phiền, còn dùng lời lẽ không tốt đẹp nói em và các bạn trong lớp.
Nếu lúc đó thầy cũng đến thăm chắc cậu ra cũng mắng đến thầy, chuyện em nghe được bác trai cũng biết đấy, thầy có thể hỏi bác ấy liệu cô ấy có mắng chửi em và các bạn hay không?"
" Chuyện này là thế nào?"
" Cha, con gái của ba không phải loại người như thế đâu phải không? Con không thể nào nói những điều không hay đó để mắng các bạn được đúng không?"
Thẩm Giai nhìn cha Thẩm với ánh mắt cầu cứu, ông không thể cho con mình sai càng thêm sai được.
" Chuyện của Dương Hân nói đều là sự thật."
" CHA, người phản bội con.
Con là con gái của cha mà.
Mẹ mau nói với cha giúp con một tiếng đi."
Mọi người nhìn Thẩm Giai khóc lóc la hét mà đau đầu một phen, thầy hiệu trưởng nghiêm mặt, đoán được một phần sự thật.
Ông nhìn sang cháu trai và cháu dâu tương lai của mình, lại cảm thấy cháu trai của ông có mắt nhìn người không tệ, ít nhất không dây dưa vào những loại người như Thẩm Giai này.
Đột nhiên Thẩm Giai ngừng khóc, ánh mắt căm giận nhìn phía cha mẹ của mình rồi quay sang nhìn Diệp Ninh Quân, chỉ vào mặt cô rồi nói:" Vậy bằng chứng vô tội của cậu đâu, đem ra đây.
Nếu không có bằng chứng thì cậu là hung thủ đẩy tôi xuống cầu thang."
"Ai nói không có? Thẩm Giai, cô thua rồi!"
Trần Trì nói xong liền mở video mà Phó Khải gửi đến cho cậu, mọi người đều quan sát kĩ chỉ có cô ta bất động ngồi bệt xuống đất, nước mắt giàn giụa, sợ hãi nhìn từng người, miệng lẩm bẩm nói:" K..không...kh..không phải sự thật, là cô ta đẩy tôi mà! Sao các người lại không tin."
Cha mẹ Thẩm xem xong video liền thất thần bất lực ngồi một chỗ, bọn họ vô cùng thất bại trong việc dạy dỗ con gái, là lỗi của bọn họ.
" Thẩm Giai, em còn gì để nói không?"
" Không phải em, là video đã bị cắt ghép."
" Vậy em vẫn không chịu nhận tội sao?"
" Tôi làm gì có tội, là cô ta cướp mọi thứ của tôi trước."
" Vậy tôi quyết định kết thúc sự việc này.
Em học sinh Thẩm Giai sẽ bị đuổi học, phụ huynh có ý kiến không? Với tình hình của em ấy, tôi khuyên hai người nên điều trị tâm lý của em ấy trước và chuyển trường cho em ấy.
Nếu lựa chọn đình chỉ e rằng sau này khó có thể hòa nhập với trong lớp, chuyện này cũng vang khắp trường, ai cũng biết được sự thật này, e rằng..."
" Tôi hiểu rồi, thầy cứ quyết định đi."
" Cha mẹ, hai người mau giúp con với."
" Mau xin lỗi bạn học đi."
" Cha..."
"MAU LÊN."
Thầm Giai lần đầu nhìn thấy vẻ mặt tc giận và quất lớn của cha Thẩm như vậy.
Trong lòng liền sợ hãi, run rẩy nói lời xin lỗi với Diệp Ninh Quân và Dương Hân.