Đúng lúc này, cả sân trường lại một phen náo động khi nhìn thấy xe cảnh sát đến, hai chú cảnh sát đi vào trong, bọn họ nghĩ chuyện của hai người chẳng lẽ nghiêm trọng lắm sao? Còn có cảnh sát tham gia vào.
Thẩm Giai không thể ngờ được bản thân có kết cục như vậy, trong lòng vô cùng không can tâm, cô ta không thể nào thua một con nữ phụ được.
Trong mê mang suy nghĩ lại nghe có người nhắc tên mình, dời ánh mắt sang hai người mặc đồng phục màu xanh dương, ánh mắt của mọi người lại nhìn mình chằm chăm, lần đầu tiên cô ta lại có vẻ sợ sệt khi đối diện với nhiều ánh mắt như vậy.
" Có người đưa đơn kiện học sinh Thẩm Giai liên quan đến vụ tai nạn của em học sinh Phó Khải.
Đây là lệnh giấy bắt giữ người."
" Sao chứ? Con tôi...các người có bằng chứng chứ."
"Người gây ra tai tên là Lâm Ngao khai người chủ mưu là Thẩm Giai đã thuê hắn và bạn gái hắn Hứa Tùy đâm vào em học sinh Phó Khải nhằm mục đích không cho em ấy đến trường được.
Hắn còn khai, Thẩm Giai đã chuyển cho hắn một nửa số tiền, xong việc chuyển số còn lại, đây là số tài khoản của cô đúng không? Cũng may là vết thương không nghiêm trọng, bó bột chân phải nhưng người nhà của cậu học sinh đó vẫn kiên quyết làm đơn kiện."
" Không phải tôi làm, là các người nói sai rồi! Cha, mẹ mau cứu con."
Cha mẹ Thẩm chết lặng tại chỗ khi thấy con mình bị bắt đi, được một lúc hai người cũng hoàn hồn chạy theo phía sau.
Lục Hiểu Minh và Chu Tịch ở bên ngoài đều nghe rõ hết câu chuyện, thấy cô ta bị bắt trong lòng có chút thương xót nhưng đây là luật nhân quả không thể xem nhẹ được.
Thầy hiệu trưởng thu hồi việc đình chỉ học đối với Diệp Ninh Quân, còn giúp cô viết một tờ thông báo giải oan cho.
Và nó được phát loa lên cho toàn trường đều có thể nghe được.
Mộc Bách đang tận hưởng niềm vui nghe được cô giải oan thành công liền mất hứng, bực bội quay về chỗ của mình.
Xong mọi việc Diệp Ninh Quân và Trần Trì đi ra, không nghĩ Lục Hiểu Minh và Chu Tịch ở bên ngoài.
Thấy hai người đi ra, bọn liền chạy đến chúc mừng cô được giải oan, còn hẹn chiều nay cùng nhau đến nhà hàng ăn lẩu.
Bốn người đều trở về lớp học, các bạn học biết tin liền chạy đến hỏi thăm Diệp Ninh Quân và cũng xin lỗi cô vì việc không tin cô.
Cô cảm thấy hạnh phúc khi mọi người hỏi hang như vậy, cô mỉm cười quay sang nhìn cậu.
Đều là nhờ cậu giúp cô mới được minh oan, nhờ có cậu cô mới có động lực sống tiếp ở thế giới này.
Cả hai nhìn nhau cười, lén lút nắm tay ở dưới bàn.
Lục Hiểu Minh và Chu Tịch ngồi phía sau đều thấy, bọn họ nhịn cười đến run người.
Hai người xem ra đã trở thành
mot cap tur lau roi.
Đợi đến cuối tiết, thầy chủ nhiệm thông báo số điểm thi học kì vừa qua, người đứng đầu khối là Trần Trì, còn Diệp Ninh Quân may mắn lọt vào thứ năm của khối và đương nhiên cô đã lấy được học bổng của mình.
Lục Hiểu Minh thì thứ 15 và Chu Tịch cũng không kém đứng thứ 12 của khối.
Tan học, bốn người vừa mới ra tới cổng đã gặp ngay mẹ của Mộc Bách, cô muốn làm ngơ bỏ đi nhưng vẫn bị hai mẹ con gọi lại không buông tha.
" Ây dô, Tiểu Quân lâu quá không gặp cháu nhỉ? Chúc mừng cháu được giải oan nha.
Dì Trương biết tính cách của con mà sao con có thể làm những chuyện này được."
" Cảm ơn dì.
Bọn cháu xin phép."
"Ơ bọn cháu đi ăn à, dắt theo Bách Bách nhà cô đi cùng đi.
Tội nghiệp con bé, nhập học rồi cũng không hoa nhập với các bạn được."
" Thôi không cần đâu ạ, con làm phiền chị ấy lắm."
Diệp Ninh Quân cười ngượng không biết từ chối thể nào, đành đưa mắt cầu cứu bọn họ.
Lục Hiểu Minh chướng mắt chướng tai từ nãy giờ nên không nhịn được mà lên tiếng.
" Dì à, không hòa nhập được với các bạn trong lớp thì không phải là vấn đề của họ nói không chừng là con của dì mới có vấn đề đấy.
Còn nữa mặc dù Ninh Quân có quen biết nhưng bọn cháu thì không, khi nào cậu ấy đi một mình thì có thể dắt em ấy theo, bọn cháu thì không có nhu cầu chăm sóc trẻ con đâu ạ."
" Cậu...sao nói chuyện với người lớn như vậy?"
" Cháu một tiếng cũng xưng dì hai tiếng cũng xưng dì, cháu lễ phép lắm đấy.
Chứ người khác gặp thư vô duyên như vậy thì không nói chuyện như cháu đâu, thế nhé bọn cháu xin phép." •
Cả ba nghe xong liếc trộm nhìn gương mặt đen thui của hai mẹ dì Trương, nhịn cười đến run người.
Bốn người cúi chào xong liền đi mất dạng bỏ lại hai mẹ con ở đó.
" Cậu tuyệt lắm đấy!"
" Haha đương nhiên, đối phó với loại người đó cậu phải có cái miệng sắc bén mới chặt chém được chứ."
Hai cô nàng liền giơ ngón cái với Lục Hiểu Minh, bốn người cùng nhau đến nhà hàng ăn lẩu.
Trong lúc bọn họ đang ăn vui vẻ, Diệp Ninh Quân bắt gặp ánh mắt của Diệp Ninh Mạc, cậu ta cũng nhìn thấy cô.
Cả hai dường như hiểu đối phương, giả vờ không quen biết lẫn nhau.
Biểu cảm của cô đều được Trần Trì quan sát thu vào mắt, cậu nhìn sang phía bàn bên kia.
Có người có gương mặt giống cô bảy tám phần, có lẽ là em trai.
Đền lúc Diệp Ninh Quần đi vào nhà vệ sinh lại bắt gặp Diệp Ninh Mạc bên ngoài.
Cô tính đi lướt qua cậu ta nhưng nghĩ một chút vẫn quay lại.
" Nè."
" Chuyện gì?"
" Đưa điện thoại đây."
" Làm gì?"
Nữa tin nữa ngờ đưa điện thoại cho Diệp Ninh Quân, thấy cô bấm một loạt thao tác xong rồi đưa cho cho cậu.
Cậu nhìn thấy liền ngăn cô lại, hỏi:" Chuyện này là thế nào?"
" Cho em tiền tiêu vặt nhưng không được nói với ba mẹ và bà nội biết."
" Chị cũng đâu có tiền."
" Lần này chị có việc làm rồi.
Vậy thôi đi đây."
Diệp Ninh Mạc chần chừ một lúc mới mở miệng lên tiếng:" Cảm ơn chị."
Diệp Ninh Quân bất ngờ khi nghe cậu nói như vậy, cô mỉm cười tính quay người đi tiếp lại nghe được cậu nói tiếp:" Xin lỗi chị rất nhiều."
Cầu nói này khiến Diệp Ninh Quân phải dừng lại, cả hai nhìn nhau không nói gì, một lúc thì bật cười, cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai của cậu:" Sau này cố gắng học tập, như vậy em mới thành công được."
"Được, em tin lời của chị."
" Tốt lắm, hết tiền tiêu thì cứ nói với chị."
Lần đầu Diệp Ninh Mạc nhận được tình cảm của chị gái, không nghĩ cảm giác này rất tuyệt.
Cậu nhìn số tiền cô gửi cho mình rồi bật cười ấm áp, cậu biết bản thân trước kia ích kỉ lại vô tâm với chị gái nhưng sau này cậu sẽ cố gắng sửa đổi bản tính này của mình.