Xuyên Sách Học Bá Để Ý Đến Tôi


Khi thức dậy Diệp Ninh Quân nhớ lại đêm qua cô cuồng nhiệt cùng cậu trải qua không biết bao lần kích thích, gương mặt bồng trở nên đỏ đi, thẩm mắng bản thân lại dúng tục như vậy.

Cô ngượng ngùng lấy chăn đắp lên người mình khi thấy cậu bước ra khỏi phòng tắm.

Trần Trì một cục đang nhô lên trên giường, cậu mỉm cười đưa cả người và chăn bế lên.
Diệp Ninh Quân giật nảy ôm chầm lấy cậu để bản thân không ngã, cậu bế cô vào trong cẩn thận lấy kem đánh răng cho cô.

Biết cô vẫn còn ngại chuyện đêm qua nên cậu không nhắc lại mà chú tâm làm công việc nhỏ nhặt giúp cô.
" Có thể tự thay đồ đúng không?"
"Ừm."
Diệp Ninh Quân nhẹ nhàng đưa tay vỗ vỗ lên mặt của mình, mới sáng sớm đã ngọt như vậy sao cô không thể không đắm chìm cho được.

Cô vừa thay quần áo vừa nhớ đến lại không nhịn được mà cười lên.

Bác Lý nhận ra khoảng cách của hai người cũng đã kéo gần như trước, ông cảm khán:"đúng là tuổi trẻ dễ giận dễ dỗ."
Hai người vừa mới đến cổng trường đã phải đụng mặt Mộc Bách, cô ta nhìn sang về phía cô đưa tay lên giả vờ chỉnh cổ áo của mình, cô nhìn thấy trên cổ cô ta có một chiếc vòng cổ, mặt dòng còn đính cả kim cương lấp lánh, cô ta chắc là đang khoe khoang nhỉ? Cô ta lại giả vờ đưa tay nhằm khoe chiếc nhẫn đính kim cương, cô đoán chắc cô ta đã câu được đại gia khác nên mới khoe khoang như vậy.

Cô và Trần Trì xem như không thấy mà bước vào trong, Mộc Bách thấy gương mặt cô không biến đổi liền tức giận giậm chân đi vào trong trường.
Mộc Bách đeo trang sức vào trong lớp, quả nhiên đúng như cô ta dự đoán, mọi người đều trầm trồ ghen tị, cô ta nở mặt mà vềnh lên cao.

Người cùng bàn thấy vậy thì âm thầm khinh bỉ, bởi vì biết được bản chất thật của Mộc Bách và cũng tận mắt chứng kiến Mộc Bách quyền rũ Lê Trọng Xuyên.
Diệp Ninh Mạc vừa đến cổng trường đã bị Lâm Cung Viễn kéo sang một bên khác, cậu còn nghĩ bọn chúng lại muốn giở trò, lại nhìn thấy những vết bầm tím trên người họ, cậu nhíu mày.
" Các cậu muốn gì?"
" Chỉ là bọn tôi muốn xin lỗi cậu và chị cậu.

Bọn tôi không dám đụng đến hai người nữa.

Cậu nhớ nói với người đó một tiếng, bọn tôi sẽ ngoan ngoãn cách xa hai chị em cậu."
" Các cậu đang nói ai?"
" Cậu tự đi mà hỏi chị của mình đi."
" Bọn tôi xin lỗi xong rồi đấy!"
Nói xong ba người liền bỏ chạy như đang bị ma đuổi, Diệp Ninh Mạc mang lòng hiếu kì đến lớp, cậu cũng muốn đi hỏi chị mình nhưng thấy mọi chuyện đã kết thúc nên cũng chẳng cần để ý thêm nữa.
Hôm nay có tiết thể dục bên ngoài trời, cả lớp Diệp Ninh Quân đều tập trung nghe sự hướng dẫn của giáo viên, cả buổi bắt cặp với nhau để đếm số lâng gập bụng.

Lục Hiểu Minh và Chu Tịch một cặp, đương nhiên cô và Trần Trì một cặp nhưng không ngờ giáo viên lại chia hai người ra, cô cùng với Dương Hân một cặp, Trần Trì và Đường Thanh Ý lại bắt cặp với nhau.

Giáo viên sau khi sắp xếp xong còn đứng ở đó giám sát để không cho mọi người tự ý đổi với nhau.
Dương Hân ghét bỏ khi bắt cặp với Diệp Ninh Quân, cả hai tập trung gập bụng không nói với ai câu nào.

Đột nhiên Dương Hân mở miệng nói khiến cô hoang mang không hiểu.
" Tôi cảm thấy cậu cũng không phải loại người như thế, cậu và Trần Trì vốn dĩ đã không xứng lại còn mặt dày vô sĩ đi giành đàn ông với Đường Thanh Ý, chuyện của cậu và cậu ta tôi đều biết cả rồi, nếu cậu biết hối lỗi thì mau đi xin lỗi Đường Thanh Ý một tiếng như vậy cậu ấy sẽ không tính sổ với cậu nữa."
" Cậu ta là ai? Với lại tớ làm gì có lỗi với Đường Thanh Y."
" Còn mạnh miệng, nếu không nghe lời khuyên của tôi sau này cậu sẽ hối hận đấy."
" Tôi thật sự không hiểu cậu đang nói gì?"
Vẻ mặt hoang mang của Diệp Ninh Quân làm cho Dương Hân chán ghét, cô ta vô cùng không thích loại giả dối như này.

Cô ta im lặng không nói chuyện hay giải thích thêm mặc cho cô hoang mang khó hiểu.
Không khí bên phía Trần Trì và Đường Thanh Ý chẳng thua kém gì, cậu trầm mặt khó chịu ra mặt khi Đường Thanh liên tục nói chuyện với cậu.

Cô ta mãi nói chuyện mà quên hai người đã tập gập bụng xong từ lâu, đến lúc cậu đứng lên đi báo cáo, cô ta vẫn đang trong tư thế gập, không có người chống đỡ ở chân, cô ta không thể nào gập nỗi.

Cô ta tức giận nhìn bóng lưng cậu rời đi, Trần Trì báo cáo xong liền đi ra bồn rửa tay bắt đầu chà xát đến hai bàn tay đều đỏ ửng, mỗi khi nhớ đến hai tay chạm vào giày Đường Thanh Ý cậu lại dùng lực chà mạnh hơn.
" Cậu còn chà nữa sẽ rách da đấy!"
Lục Hiểu Minh cùng với Chu Tịch tập xong liền chạy đến chỗ Trần Trì rũ cậu chơi bóng, dù sao tập gập bụng xong thầy thể dục liền cho mọi người tự do hoạt động.

Cậu quay người lại, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm hình bóng của
Diệp Ninh Quân.
" Hai cậu ấy đi mua nước, đừng tìm nữa."
Trần Trì hừ một tiếng, tâm trạng khó chịu đến sân bóng.

Mỗi khi cậu ném vào lỗ, những bạn nữ sẽ ở bên ngoài tung hô, thậm chí có vài người đã chuẩn bị sẵn nước để lát đưa cho cậu.

Diệp Ninh Quân và Chu Tịch mua nước trở về, cô nàng lại kéo cô đi vào sân bóng để xem cậu chơi bóng rổ.

Trần Trì thấy bóng dáng cô như đang được tiếp thêm sức mạnh mà chơi càng hăng hơn khiến các bạn nam khác phải mệt nhọc với cậu.
"Trần Trì, cậu tha cho bọn tớ được không?"
Có một nam sinh thật sự không chịu nổi mà lên tiếng xin tha, Trần Trì thở dốc ném bóng sang một bên gật đầu với bọn họ.

Cậu vừa tiến được vài bước thì các bạn nữ đã thi nhau đem nước đến cho cậu, cậu lắc đầu từ chối và giữ khoảng cách với bọn họ.
"Trần Trì không cần nước của các cậu nhưng bọn tớ cần a, có thể cho bọn tớ chai nước được không?"
" Không thể."
"Tự đi mà mua."
Trần Trì bỏ qua đám bạn nữ đi về phía Diệp Ninh Quân, lại không nghĩ đến Đường Thanh Ý từ đâu nhảy ra căn cản đường đi của cậu, cô ta lắc lắc lon nước trước mặt.
" Cho cậu này."
Trần Trì chán ghét né sang một bên, một bước đi thẳng đến chỗ của Diệp Ninh Quân, không chờ cô mở miệng mà giựt lấy lon nước trên tay cô đang uống dở mà uống.

Đám người phía sau ngó đầu hóng hớt tình yêu tay ba này.
Đường Thanh Ý trừng mắt nhìn cặp đôi phía trước, muốn tiến đến nhưng đã bị Dương Hân ngăn lại và kéo đi, cô ta ấm ức quăng lon nước trên tay vào thùng rác bên cạnh trước sự chứng kiến nhiều người.

Dương Hân kéo cô ta đi đến chỗ vắng người.
" Cậu định làm ầm ĩ thì có tác dụng gì chứ?"
" Nhưng tớ không chịu nổi, cậu ta có cái gì mà khiến Trần Trì u mê như vậy chứ?"
" Nhẫn nhịn một chút đi, đợi chờ thời cơ chúng ta sẽ vạch trần mặt thật của cậu ta."
" Hừ."
Kết thúc tiết học thể dục, Diệp Ninh Quân phụ Trần Trì lấy bóng cất vào phòng chứa đồ, hai người là lượt đi cuối cùng nên chẳng ai chú ý nhiều, vừa cất xong cô muốn quay người ra khỏi phòng liền bị cậu kéo người ép vào tường bên cạnh.
" Cậu làm sao vậy?"
" Muốn hôn câu."
Trần Trì muốn nhân cơ hội cả hai cùng tập gập bụng sẽ lợi dụng mà gần cô một chút, không ngờ lại bị giáo viên phá đám, giờ đây lại có cơ hội ở riêng cậu không thể nhịn được, khi dứt lời chẳng cần cô có đồng ý hay không liền khoa môi cô lại, tiếng ư ưm đều bị cậu nuốt vào trong.

Toàn thân cô mềm nhũn đều dựa vào người cậu để chống đỡ, nụ hôn càng lúc càng sâu, lưỡi cô đều tê rần.

Cô bắt đầu cảm giác được bàn tay cậu đang xoa nắn bầu ngực của mình, cô vừa khẩn trương vừa sợ hãi người ngoài nhìn thấy.
Diệp Ninh Quân vội nắm chặt bàn tay đang làm loạn dưới lớp áo kia, cô thở dốc nhìn cậu: "Đừng làm ở chỗ này."
" Hửm? Chỗ khác liền có thể?"
" Cậu đừng có lưu manh, chúng ta mau về lớp thôi."
Trần Trì được hôn cô liền thỏa mãn không trêu cô nữa, giúp cô chỉnh lại quần áo.

Đúng lúc hai người định bước ra liền nghe được tiếng bước chân dồn dập phía ngoài, cô hoảng loạn sợ sẽ bị bắt gặp liền kéo cậu trốn vào một gốc để người kia không nhìn thấy.
" Là Mộc Bách."
"Sụyt!"
Trần Trì ra dấu hiệu im lặng, cô cũng ngoan ngoãn im lặng quan sát tình hình.

Người thiều niền kia có lẽ là bạn trai của Mộc Bách, cô nghĩ hai người cũng giống cô vào đây để cất đồ, đột nhiên thiếu niên đó quay lại và hai người đó kịch liệt hôn môi.

Cô và Trần Trì nhìn nhau, tự giác quay đi chỗ khác, cô nghĩ thầm bọn họ cũng đến đây vụng trộm với nhau, nếu dì Trương biết được con gái bà ấy thể này thì sẽ khen ngợi hay trách mắng đây.
" บ..ล~...Xuyen..."
Từ hôn môi lại có thể rên rỉ lớn thể sao? Diệp Ninh Quân tò mò nhìn sang phía họ, chưa kịp nhìn thấy trước mắt đã bị bàn tay của Trần Trì che lại, cậu nói nhỏ vào tai cô:" Bọn họ đang làm tình."
Diệp Ninh Quân đỏ mặt quay người lại không dám nhìn nữa, Trần Trì nhìn gương mặt đang đỏ kia cậu lại muốn trêu ghẹo, đôi tay tinh tế bắt đầu kéo cô lại gần sờ đến phần eo rồi lần mò lên trên, cô hoảng hốt chụp lấy tay cậu, mắt trừng với cậu nhỏ giọng nói:" Đừng quậy lung tung, tránh bọn họ phát hiện."
" Chúng ta cũng nên thử giống bọn họ đi."
" Không được.

Cậu không thể dúng tục như thế được.

Chỉ cần cậu không nghe thấy thì sẽ không nghĩ đến chuyện
bay ba nla."
Diệp Ninh Quân nhướng chân đưa hai tay bịt tai của Trần Trì lại để không cho cậu nghe thấy tiếng của hai người kia, cậu nhìn bộ dáng đáng yêu của cô lại không kiểm được mà hôn nhẹ lên chóp mũi của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui