Xuyên Sách Học Bá Để Ý Đến Tôi


Tiếng chuông reo vang lên, mọi người đều tập trung xếp hàng ngay ngắn đợi điểm danh, Trần Trì nhíu mày khi không nhìn thấy bóng của Diệp Ninh Quân đâu cả.

Sỉ số lớp là 45 nhưng lại thiếu một người, giáo viên thể dục tức giận vì cô vắng không phép liền ghi vào sổ và sẽ báo cáo đến chủ nhiệm lớp.
Trần Trì thấy không ổn liền mặc kệ giáo viên đang nói mà chạy đi, ai nấy đều kinh ngạc nhưng vẫn không dám chỉ trích, đến cả giáo viên cũng ngó lơ cho việc này.

Kỷ Từ và Hứa Tùy trong lòng thấp thỏm lo âu, không nghĩ Trần Trì lại chạy đi tìm Diệp Ninh Quân trong giờ học thế này.
Thẩm Giai nhìn hai gương mặt đang chột dạ liền đoán được, sự việc này liên quan đến hai người họ, cô thấp giọng hỏi:" Chuyện này là hai cậu làm sao?"
" Bọn tớ chỉ muốn trút giận cho cậu."
" Hai cậu không nghĩ đến hậu quả sao mà làm như vậy."
" Bọn tớ làm vậy chỉ muốn cậu vui thôi mà."
" Tự mà lo cầu phúc cho bản thân đi."
" Giai Giai, cậu sẽ tìm cách giúp bọn tớ chứ."
" Hmm, lát nữa các cậu đừng nói gì cả."
" Được được, bọn tớ biết rồi.

Cảm ơn cậu Giai Giai."
Diệp Ninh Quân không biết bản thân bị nhốt trong bao lâu, cô ngồi chờ người đến cứu đến nổi ngủ quên, đang mơ màng cô nghe được giọng nói của Trần Trì đang gọi tên của cô.
" Ninh Quân! Ninh Quân!"
" Cậu có ở trong đó không?"
" Ninh Quân! Ninh Quân!'
Cả người Trần Trì không ngừng sợ hãi, cậu sợ bản thân sẽ bỏ lỡ mất cô, sợ cô đã gặp phải chuyện gì không hay, nếu nghe kĩ giọng của cậu có chút run nhẹ, cứ gọi tên của cô liên tục cầu mong cô sẽ trả lời.
" Tớ ở trong này."
Diệp Ninh Quân cố gắng nghe lại một lần nữa, nghe được cậu gọi tên cô, cô vui mừng hét lên cho cậu biết cô đang bị nhốt ở trong đây.

Cậu vừa nhìn thấy cánh cửa bị chặn lại bởi cây chổi liền biết đây là chơi xấu, cậu cố nén tức giận mở cửa cho cô ra ngoài.
" Cậu không sao chứ?"
Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, Trần Trì đã ôm chặt Diệp Ninh Quân vào lòng như sợ vừa buông ra cô sẽ biến mất.

Sự sợ hãi trong lòng đã giảm bớt, cô có chút khó thở đưa ray đập vào người cậu liên tục.
" Tớ không sao.

Nhưng cậu ôm tớ chặt quá!"
" Xin lỗi.

Tôi hứa sẽ không có chuyện này xảy ra thêm một lần nữa."
" Aaa trễ giờ học rồi.

Chúng ta mau đi thôi."
Diệp Ninh Quân hoảng loạn nắm tay Trần Trì chạy ra ngoài, cả lớp đang khởi động liền nhìn thấy hai người đang chạy đến, giáo viên thể dục cũng nhíu mày nhìn bọn họ.
" Báo cáo, em đến trễ."
" Cậu ấy bị người khác chơi xấu, bị nhốt ở phòng thay đồ chứ không tự ý vắng thưa thầy."
" Có chuyện này nữa sao? Được rồi thầy sẽ báo cho chủ nhiệm các em biết và điều tra xem ai đã làm chuyện này và xử phạt nghiêm khắc.

Những hành vi của các em hiện tại đều quan trọng đến sự phát triển sau này.

Thầy mong các em sẽ có trách nhiệm tự nhận ra lỗi lầm của mình và tự sữa chữa lỗi lầm đó, là một người chính trực chứ không phải là một con rùa rụt cổ chỉ biết núp sau người khác.

Nghe rõ chưa?"
" Rõ ạ."
" Còn hai em quay về chỗ của mình đi."
" Vâng em cảm ơn thầy."
Diệp Ninh Quân biết rõ hung thủ là ai và cũng muốn im lặng về việc, cô đã thủ sẵn một lý do đến trễ không ngờ lại bị Trần Trì vạch trần ra hết, cô rầu rĩ đứng ở một góc.

Ánh mắt lơ đãng chạm phải ánh mắt của ba người bọn Thẩm Giai, cô lần này cũng không rụt rè mà nhìn thẳng về phía họ.
Như đang chột dạ, Kỷ Từ và Hứa Tùy liền sợ hãi quay sang chỗ khác, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ bị cô phát hiện rồi sao? Không thể nào như vậy được, Kỷ Từ sợ hãi thấp giọng hỏi Thẩm Giai:" Chẳng lẽ cậu ta biết bọn tớ làm rồi sao?"
" Cậu đừng nói chuyện này nữa, cứ giả vờ bản thân không liên quan như vậy chẳng ai nghi ngờ cậu đâu."
" Được."
Giáo viên thể dục khi giảng đạo lý xong liền cho lớp tự do hoạt động trong phạm vi sân trường, còn bản thân thì lên phòng giáo viên để họp sẵn tiện sẽ nói đến vụ việc khi nãy.
Trần Trì mặc kệ ánh nhìn xung quanh kéo lấy tay cô đi đến một chỗ mát để cho cô ngồi, còn cậu thì chạy đi mua nước.

Dưới ánh mắt đố kỵ của mọi người, cách tốt nhất là không quan tâm đến ánh mắt của họ, cô giả vờ ngắm cảnh xung quanh mặc kệ lời thì thầm của bọn họ.

Đợi một lúc, cậu cũng quay về đưa hai chai nước cho cô giữ rồi chạy đi chơi bóng với đám nam sinh.

Chỗ ngồi của cô cũng có thể quan sát rõ cậu chơi bóng.
Bỗng chốc Diệp Ninh Quân có chút u mê nhìn Trần Trì chơi bóng, quả nhiên là con trai của cô tạo ra, cái gì cũng giỏi.

Ngay cả chơi bóng cũng có thể hấp thu được ánh mắt của đám nữ sinh kia, bọn Thẩm Giai cũng không ngoại lệ, trên tay của cô ấy còn có khăn và nước, chắc chắn là để cho cậu sau khi kết thúc trận bóng kia.
" Tớ có thể ngồi cùng cậu không?"
Đột nhiên có một giọng nữ vang lên bên cạnh, Diệp Ninh Quân dời mắt rời khỏi người Trần Trì sang người đối diện, đôi mắt to tròn còn mang theo cặp kính dày cộm toát lên vẻ tri thức, ngủ quan có chút trẻ con nhưng vô cùng đáng yêu.
" Có thể a."
Khi nhận được sự đồng ý của đối phương, thiếu nữ lộ ra nụ cười non nớt của mình, Diệp Ninh Quân còn chưa hiểu rõ thì đối phương đã chìa tay ra, giọng trong trẻo cất lên:" Xin chào! Tớ tên là Chu Tịch.

Chúng ta có thể làm bạn không?"
" Được, tớ tên là Diệp Ninh Quân.

Mong sau này cậu chỉ giáo nhiều hơn."
" Không thành vấn đề."
Sau vài lời giới thiệu thì cả hai phát hiện có chút giống nhau về sở thích ăn uống, nói chuyện cũng hợp nhau hơn.

Cho nên khi Trần Trì chơi bóng xong, còn nghĩ cô sẽ chăm chú nhìn mình đắm đuối nhưng khi quay lại nhìn thì thấy cô đang bận trò chuyện với người bạn nữ kia.

Đúng thật là tức chết mà!
Trần Trì muốn bước đến chỗ Diệp Ninh Quân nhưng Thẩm Giai đã chặn đường, tay còn đưa nước cho cậu.
" Trần Trì, cho cậu này!"
" Không cần."
" Cậu nhận đi."
Trần Trì dứt khoát không cầm chai nước của Thẩm Giai đưa, đi một mạch đến trước mặt Diệp Ninh Quân.

Ánh mắt có chút oán hận nhìn cô, cậu trực tiếp giựt lấy chai nước mà cô đang uống dở kia.
" Ơ chai đó của tớ mà."
" Uống hết rồi."
" Cậu..."
Chu Tịch ngớ người nhìn hành động dứt khoát của Trần Trì, cô nàng cũng đoán được mối quan hệ của hai người không được bình thường, đành ngồi im lặng như người vô hình.

Nếu có cơ hội nhất định cô sẽ hỏi Diệp Ninh Quân cho rõ.
" Buổi trưa cùng tôi và Lục Hiểu Minh ăn cơm."
" Được, vậy Chu Tịch! Cậu cùng ăn với bọn mình nha."
" Ờ đ...được."
Thấy Trần Trì không có ý định rời đi mà ngồi xuống cạnh Diệp Ninh Quân, Chu Tịch biết rõ nếu bản thân còn ngồi chung với nhất định sẽ bị Trần Trì gạch vào danh đen nên cô nàng lấy cớ rồi chuồn đi mất, trả lại không gian cho hai người.
Cũng may thời gian trôi khá nhanh nên đã đến giờ giải lao, cô vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm.

Vừa khi nãy ngồi cùng cậu, cô im lặng không dám đối mặt với cậu, chỉ biết đi ra xa và xem mấy bạn khác chơi bóng, chơi cầu lông.

Trần Trì cũng im lặng nhưng ánh mắt cứ nhìn vào người cô chằm chằm khiến cô không được tự nhiên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui