Xuyên Sách Khi Nữ Phụ Hắc Hoá


Ôn Yểu đã chết.Cô bị hành hạ bởi sự cẩu huyết của cuốn tiểu thuyết ngôn tình cổ đại, trước khi chết cô còn khóc lóc, khuấy tung khu vực bình luận, phẫn nộ viết bình luận dài cả nghìn chữ, oán trách tác giả quá nhẫn tâm, thế mà lại dám viết nam chính của cô chết rồi, còn nữ chính thì dẫn theo tất cả những người theo đuổi mình sống ẩn dật trong núi và trải qua một cuộc sống hạnh phúc.Đáng hận nhất là nữ phụ cùng tên cùng họ với cô chết một cách rất thảm.Ai chịu được thì chịu, chứ bà đây chịu không nổi!Khoảnh khắc mà Ôn Yểu đăng bình luận, cô vẫn nhắc đến người nam chính tội nghiệp của mình.Kết quả là một tia sét xẹt qua và trực tiếp giết chết cô.Ôn Yểu rơm rớm nước mắt...Khi cô tỉnh lại lần nữa, trước mặt cô là một cậu nhóc, cậu nhóc này cũng đang tò mò nhìn cô.Ôn Yểu ôm ngực, nhưng hai tay lại xuyên thẳng qua cơ thể!!!!Chuyện gì đang xảy ra vậy?Cô cô cô thực sự bị sét đánh chết rồi?Bà đây chết rồi?Ôn Yểu run rẩy giơ ngón tay chỉ vào cậu nhóc, phát ra một loạt âm thanh kỳ lạ.

Cô vốn muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra, nhưng vừa mở miệng liền dọa sợ chính mình.Cậu nhóc nheo nheo mắt, cười xin lỗi, không biết mình đã làm sai điều gì.Ôn Yểu đã có thể nói chuyện bình thường."Cậu....cậu bạn nhỏ, có chuyện gì vậy?"Cậu nhóc tiến lên phía trước nhẹ nhàng kéo ống tay áo của cô, giọng nói trong trẻo như sữa nói: “Chị, có phải chị cũng cảm thấy nam chính chết rất thảm không?” Cậu chớp chớp đôi mắt ướt át, ai nhìn thấy mà nỡ không nói lời yêu thương được cơ chứ.Khi Ôn Yểu nghe thấy điều này, không còn sợ hãi nữa.Cô lập tức nắm chặt tay cậu nhóc, như là đã tìm được người cùng chung ý nghĩ với mình, gật đầu lia lịa: “Đúng vậy đúng vậy, đáng thương cho nam chính yếu ớt của của tôi, từ nhỏ đã bị mù, vì yêu nữ chính ngu ngốc mà tự hủy hoại bản thân lại còn khiến nữ phụ đau khổ như vậy.

Tôi mà là tác giả tôi sẽ không bao giờ viết như thế !!”Ôn Yểu nước mắt nước mũi giàn dụa, đúng rồi, nữ phụ xui xẻo chính là Ôn Yểu, cùng tên cùng họ với cô.Từ đã.Cậu nhóc này làm sao lại biết rõ ràng như vậy, không phải là luôn trốn ở bên cạnh mình mọi lúc mọi nơi đấy chứ? Dáng vẻ xấu hổ khi lăn xuống giường còn cả chuyện cô vừa ôm bồn cầu vừa khóc lóc thảm thiết...!đều đã bị người khác nhìn thấy rồi?!Cứu tôi, mất mặt chết mất.


Cậu nhóc đỏ mặt.

Vì có thuật đọc tâm, Ôn Yểu đang nghĩ cái gì, cậu đều nghe được hết."Vậy...Chị có muốn thay đổi kết cục không?"Đôi mắt của cậu nhóc lấp lánh.

"Đương nhiên là muốn rồi!"Ôn Yểu không nói nhiều lời liền đồng ý với cậu nhóc, nhiệm vụ giải cứu sai lầm của nam chính, cứ để chị! "Chị thực sự là một người dứt khoát." Cậu nhóc cười nhìn cô một cái, che giấu sự gian xảo trên môi, "Đợi chị thay đổi kết cục đó nha~" Ôn Yểu còn chưa kịp phản ứng đã bị một lực mạnh đẩy ngã xuống.

“Áaaaaa, cứu mạng!” Mùa xuân tươi đẹp, gió thổi nửa bức màn châu, tiếng leng keng không dứt, êm tai khó tả.


Thiếu niên nằm trên chiếu rơm quần áo bị cởi ra một nửa rõ ràng đã bị hạ thuốc, nhưng cậu ta vẫn cố chấp duy trì sự tỉnh táo cuối cùng của mình.

"Lăn."Giọng nói lạnh lùng đến mức đóng băng.

Ôn Yểu ngơ ngác mà nhìn thanh niên tuấn mỹ đang nằm dưới mình, không tự chủ được mà sờ sờ, chậc, cảm giác thật tuyệt""Bảo tôi lăn thì tôi phải lăn à, tôi không biết xấu hổ à? Ôn Dao khẽ chửi một tiếng.

Nhưng mà, đây không phải là nam chính đúng không? Nghĩ tới đây, cô không khỏi lặng lẽ liếc mắt nhìn người đàn ông phía dưới mình một lần nữa, không thể thốt lên một tiếng cảm thán, cùng với sự thiếu văn hóa của mình, chỉ một câu m* nó quá đẹp trai..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận