Nhìn Tư Tử Phàm cùng với tài xế đang ra sức giúp đỡ mình, Trình Diệu Vi nói với hệ thống: “Xem ra anh ta cũng là một người chồng tốt.”
[Dù ở thế giới nào cũng vậy, không có bông tuyết nào trong sạch cả.
Đến một lúc nào đó, bạn sẽ nhận ra mọi thứ không như bạn hằng tưởng tượng.]
Người tốt cũng có thể làm kẻ xấu và ngược lại, thứ duy nhất bất biến trên đời có lẽ không tồn tại.
Tuy vậy, Trình Diệu Vi không cảm thấy lo sợ:
“Tôi không quan tâm Tư Tử Phàm có phải là người tốt hay không? Chỉ cần anh ta đối xử tốt với tôi, tôi sẽ đối xử tốt với anh ta.”
Quan điểm sống của cô luôn rất rõ ràng.
Phàm là những gì mắt thấy, tai nghe, cảm nhận được cô sẽ khắc sâu trong lòng.
Trời đã hết mưa từ lâu, điện thoại cũng được dịp đổ chuông thêm một lần nữa.
Người gọi đến là kẻ mang khuôn mặt của em gái cô.
“Alo!”
“Trình Diệu Vi, cô đang ở đâu?”
“…”
Không thấy Trình Diệu Vi đáp lời, Trình Diệu Lan phỏng đoán: “Không phải cô tới bãi rác để tìm chứng cứ đấy chứ?”
“Thì đã sao?” Trình Diêu Vi lạnh lùng đáp lời.
Nếu như Tư Tử Phàm tìm được cô thông qua định vị thì Trình Diệu Lan nắm bắt thông tin bằng cách mua chuộc người làm nhà họ Tư.
Ở đó, cô ta đã cài không dưới một người làm tai mắt cho mình.
Sau khi đổi túi gấm để tìm ra chứng cứ, Trình Diệu Vi đã biết tình tiết của câu chuyện nên không hỏi ngược lại Trình Diệu Lan.
Với cô mà nói, bây giờ Trình Diệu Lan có biết hay không cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
“Trình Diệu Vi, cô cố chấp vậy để làm gì? Rõ ràng là không có bằng chứng nào cả, cô lại cứ thích đâm đầu vào ngõ cụt.”
Trình Diệu Lan cười nhạo Trình Diệu Vi, mặc định cô là một kẻ ngu ngốc: “Bãi rác rộng lớn như vậy, cô làm sao tìm được mảnh vỡ của chai rượu đó chứ? Hơn nữa, chắc gì chúng vẫn còn ở đó.
Biết đâu, thứ mà cô cần tìm đã bị xử lý rồi thì sao?”
“Cảm ơn cô đã lo lắng cho tôi.
Tuy nhiên, cô nên chuẩn bị thu dọn bàn làm việc của mình thì hơn.”
Trình Diệu Vi lên tiếng nhắc nhở, đầu dây bên này, Trình Diệu Lan tức giận, lòng bàn tay nắm chặt.
Không lẽ Trình Diệu Vi đã tìm được chúng rồi ư?
Trình Diệu Lan từ từ hạ thấp điện thoại xuống, định kết thúc cuộc gọi thì âm thanh quen thuộc vọng ra: “Tìm thấy rồi! Nó ở đây!”
Vừa nghe được giọng nói, Trình Diệu Lan đã biết ngay đó là Tư Tử Phàm.
Một người vốn ưu thích sự sạch sẽ thái quá như anh lại chịu hạ mình tới bãi rác tìm chứng cứ giúp cô ta sao? Từ bao giờ tình cảm của hai người họ lại phát triển nhanh đến như vậy?
“Tôi đã tìm thấy túi rác của quán Rose bar.
Chắc chắn các mảnh vỡ vẫn đang ở trong đó.”
Tư Tử Phàm bước tới gần, Trình Diệu Vi thấy ngón tay anh rỉ máu, xót xa nói: “Tay anh bị xước rồi.”
Ngồi xuống trước mặt Trình Diệu Vi, Tư Tử Phàm vẫn miệt mài tìm kiếm trong túi rác màu cam.
Hơn ai hết, anh thật sự quan tâm đến cô.
Thấy mồ hôi anh lăn dài trên má, Trình Diệu Vi cảm động.
“Yên tâm đi, chúng ta tìm được chúng rồi sẽ đem đi xét nghiệm.”
Những tưởng cô sẽ vui khi tìm thấy chứng cứ mà Trình Diệu Lan đã dùng để hãm hại mình.
Nhưng không, thấy Tư Tử Phàm vì mình mà vất vả, Trình Diệu Vi xót xa vô cùng: “Anh đừng tìm nữa, để tài xế làm cho.
Tay anh chảy máu rồi đó.”
“Đợi tôi một chút, tôi đi lấy bông gòn với thuốc khử trùng.”
Trình Diệu Vi tới chiếc xe màu đen, mở cốp sau ra lấy hộp thuốc y tế đi tới xử lý vết thương cho Tư Tử Phàm.
Nhìn cô ân cần chăm sóc mình lúc này, nhịp tim của anh cũng tăng nhanh, miệng bất giác nở một nụ cười.
“Ngồi im đi.”
Đầu dây bên kia, Trình Diệu Lan đã nghe hết câu chuyện của hai người họ, trong lòng vô cùng thất vọng.
Cô ta ước người ở bên cạnh Tử Phàm lúc này chính là mình.
“Hai người họ… thật ngọt ngào.”
Không chỉ cô ta, tài xế trong lúc tìm những mảnh vỡ cũng lén nhìn sang rồi mỉm cười.
Nếu ngày nào cũng thấy cậu chủ vui vẻ như thế, hẳn cuộc sống của cậu ta sẽ dễ thở hơn nhiều.
“Đã tập hợp đủ các mảnh vỡ rồi thưa cậu chủ.”
“Vậy nhanh chóng đem tới viện nghiên cứu để họ làm xét nghiệm đi!” Tư Tử Phàm ra lệnh.
“Vâng.”
Xử lý vết thương xong, Trình Diệu Vi cẩn thận băng bó lại: “Có đau không?”
“Không.”
Lúc này đã mười một giờ đêm, bọn họ cũng chuẩn bị trở về ngôi biệt thự.
Nhìn màn hình điện thoại, Trình Diệu Vi nhận ra bản thân mình còn chưa tắt máy, Trình Diệu Lan cũng vậy.
Trên đường về nhà, cô tiếp tục nói chuyện với Trình Diệu Lan.
“Tôi đã nghe thấy hết rồi.”
Thái độ của Trình Diệu Lan đã kiềm chế hơn lúc trước bởi vì cô ta biết mình đang ở trong thế yếu.
Kế đó, Trình Diệu Lan liền thay đổi đột ngột, từ cười nhạo chuyển sang cầu xin:
“Chị, em biết lỗi rồi, lần sau em sẽ không dám làm như vậy nữa.
Chị có thể đừng đưa chứng cứ cho mọi người xem được không? Hãy để mọi chuyện trôi qua đi.”
Chiêu này cũng Trình Diệu Lan đã không còn tác dụng nữa rồi.
Đầu dây bên này, Trình Diệu Vi nhếch mép cười, đáp trả vô cùng thẳng thắn:
“Cô tưởng một câu chị chị em em là khiến tôi thay đổi ý định sao? Tôi không có rảnh để dầm mưa suốt hai tiếng đồng hồ tìm chứng cứ rồi không sử dụng đến.
Đừng có mơ mộng nữa.
Tỉnh giấc đi!”.