Để chắc chắn những lời của Trần Khôn nói là sự thật, Trình Lan mở facebook ra kiểm tra.
Quả nhiên, cô không tìm thấy tên anh và lịch sử trò chuyện của hai người.
Trong lúc cô im lặng, Trần Khôn bày tỏ suy nghĩ của mình:
“Nếu tôi làm gì có lỗi, cô cứ nói thẳng với tôi là được.
Tôi không thích phải đoán mò suy nghĩ của người khác.
Tôi cảm thấy vô cùng khó chịu khi…”
“Đó là lôi của tôi.
Có thể là… do tôi bị mộng du?”
“Mộng du?” Lý do này của Trình Lan có thật hơi… khác người.
Tuy nhiên, dựa vào thái độ nói chuyện của cô, Trần Khôn có thể cảm thông được.
“Cô Trình, cô bị…”
“Phải, tôi mắc bệnh mộng du nhưng chỉ thỉnh thoảng thôi.
Dạo gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra với tôi, tôi bị căng thẳng nên bệnh cũ tái phát.
Do đó, tôi đã xóa kết bạn với anh trong trạng thái vô thức.
Xin lỗi anh.”
Khi nghe Trình Lan giải thích, tâm trạng của Trần Khôn đột nhiên tươi tắn hẳn lên.
Ở đầu dây bên này, anh mỉm cười và nói: “Không sao đâu.
Chỉ là hiểu lầm thôi mà.”
Trình Diệu Vi thì khác, không thể thông thả nói chuyện như em gái mình.
Vừa xuống xe, cô đã vội chạy vào đại sảnh rồi bấm thang máy bước vào.
Bây giờ đã 9 giờ 30 phút, Tư Tử Phàm sẽ lột da cô mất.
Sau khi thang máy mở ra, cô chạy tới hỏi Mỹ Mỹ: “Có Tử Phàm ở trong phòng làm việc không?”
“Chị Vi, chủ tịch đã bước vào phòng họp rồi, một tiếng nữa sẽ kết thúc.”
Không ổn rồi.
Ngày đầu tiên mà cô đã đi làm muộn thì thể nào cũng bị sa thải sớm.
Thời hạn một tháng mới bắt đầu, cô đã làm Tư Tử Phàm phật lòng rồi.
Với hiểu biết của cô về anh, chắc chắn Tư Tử Phàm sẽ phê bình cô gay gắt cho mà xem.
Anh là một người nghiêm túc trong công việc, không có lý do gì để bỏ qua cho cô cả.
Đột nhiên Trình Lan xuất hiện làm cho kế hoạch của cô rối tung cả lên.
Khi ở cạnh em gái, Trình Diệu Vi dường như chẳng còn tâm trí nghĩ tới chuyện gì khác.
“Chị Vi, chị muốn uống gì không?” Mỹ Mỹ lên tiếng hỏi.
Trình Diệu Vi còn chưa kịp trả lời, Mỹ Mỹ đã nhìn sang chỗ khác: “Chủ tịch, anh về rồi.”
Cuộc gặp gỡ đối tác kết thúc sớm hơn dự kiến, Trình Diệu Vi chưa kịp chuẩn bị gì để biện minh cho mình.
Do đó, cô chỉ có thể mỉm cười nhìn anh: “Tử Phàm!”
Tư Tử Phàm không thèm để ý tới cô, cứ vậy đi thẳng vào trong phòng.
Trình Diệu Vi cũng đi theo anh, kế bên còn có trợ lý Phạm.
Đứng bên bàn làm việc, trợ lý Phạm phân tích kế hoạch ngày hôm nay, thống kế số liệu và nhắc nhở lịch trình của anh.
Đối với những lời của trợ lý Phạm nói, anh thỉnh thoảng chỉ phản ứng một chút mà thôi.
Trong phòng làm việc, Trình Diệu Vi cảm thấy lạc lõng, vô cùng lúng túng khi không biết nên nói gì.
Cũng may mà trợ lý Phạm là con trai, nếu không cô sẽ ghen mất.
“Anh Phàm, 11 giờ trưa chúng ta có hẹn với ông Kim.
Tôi đã đặt trước nhà hàng, chút nữa sẽ có người tới đón anh.”
“Cậu làm tốt lắm.”
Sau khi nhận được cái gật đầu của Tư Tử Phàm, trợ lý Phạm cúi đầu chào mọi người rồi ra khỏi phòng.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Tư Tử Phàm với Trình Diệu Vi, bầu không khí cũng trở nên căng thẳng hơn.
“Cô làm gì ở đây?” Tư Tử Phàm lạnh lùng hỏi Trình Diệu Vi.
“Anh Phàm!”
Biết anh đang giận, Trình Diệu Vi bước lại gần, nắm lấy tay áo của anh rồi nũng nịu nói: “Anh Phàm, tôi xin lỗi, sáng nay tôi có việc đột xuất nên đến muộn.”
“Thứ vô dụng nhất trên đời này chính là lời xin lỗi.”
Nhìn thấy Tư Tử Phàm mặt lạnh như tiền, Trình Diệu Vi cảm thấy nguy cơ cô bị sa thải đang đến gần.
Trong tình huống như thế này, cô nên làm gì mới được đây?
Nếu không phải đang thực hiện nhiệm vụ, cô đã bỏ đi ngay lập tức rồi.
Không thể nổi giận, Trình Diệu Vi cắn chặt răng, dịu giọng hạ thấp mình van xin: “Anh Phàm, cho em một cơ hội đi.”
“Tôi không cho ai cơ hội thứ hai bao giờ.”
Sống với Tư Tử Phàm một thời gian, được nhiều lần chứng kiến anh thẳng tay loại nhân viên khi phạm lỗi, cô biết lời anh nói không phải trò đùa.
Suy cho cùng, anh thuộc tuýp người vô cùng độc đoán, hành động theo cảm xúc của bản thân nhiều hơn là chú ý tới cảm xúc của người khác.
“Bây giờ cô lập tức trở về biệt thự cho tôi, không được bước ra ngoài thêm một lần nào nữa.”
Nói cách khác, cô không thể quay trở về nhà họ Trình.
Thấy anh vô cùng quá đáng, Trình Diệu Vi thật sự chỉ muốn cho anh một bạt tai mà thôi.
Nếu như quay trở về nhà, làm sao cô có thể gặp được em gái của mình.
“Chồng ơi, anh hiểu lầm rồi.
Thật ra em…”
Trong một lúc, cô không thể tìm ra được một lý do hợp lý.
Đột nhiên, anh phản ứng vô cùng gay gắt:
“Tôi không muốn nghe thêm một lý do nào nữa.
Tốt nhất là cô hãy trở về biệt thự, nếu không chúng ta sẽ ly hôn.”
Thời hạn còn chưa đến, Tư Tử Phàm đã muốn vứt bỏ cô.
Thật là hoang đường.
Không muốn để cô quấy rồi mình làm việc, anh ra lệnh:
“Bây giờ cô có thể đi ra ngoài.”.