Trình Diệu Vi sải bước qua thảm cỏ.
Khuôn viên này rất rộng lớn khiến cô bất ngờ một hồi.
Cô vừa đi thì mấy người làm cũng lẽo đẽo theo cô:
“Cô Diệu Vi, cậu chủ nói cô không được rời khỏi phòng!”
Diệu Vi ngó lơ.
Chỉ dựa vào Tư Tử Phàm mà có thể giam cô trên căn phòng đó sao? Cô không những không bị nhốt mà trực tiếp nhảy xuống từ ban công đó! Trình Diệu Vi bực bội quay lại:
“Nhà ăn ở đâu thế? Tôi đói rồi!”
Giúp việc trong nhà không bất ngờ vì Diệu Vi không thể nhớ nổi nhà ăn ở đâu do trong tiểu thuyết viết sau tai nạn nữ chính bị mất trí nhớ, cũng quên khá nhiều chuyện, nhưng chẳng ai đáp lời Trình Diệu Vi.
Cô thấy bực bội.
“Ồ, phớt lờ tôi sao?” Trình Diệu Vi bĩu môi một cái.
Trước mắt, giải quyết cơn đói quan trọng hơn là hơn thua với đám người này.
Người làm không dẫn cô đi thì Trình Diệu Vi tự mình tìm, dù sao chân cô cũng tự biết vận động và khứu giác cô cũng rất nhạy.
Trình Diệu Vi theo mùi thơm của thức ăn mà tìm đường đi tới.
“Đây rồi!” Trình Diệu Vi reo lên.
Cô nhảy chân sáo vô tư đi tới.
Nhà ăn rất rộng.
Cả phòng toàn là nội thất đắt tiền.
Bàn ăn lớn như bàn hội nghị, được trải khăn ăn tinh tế.
Trên bàn, dụng cụ được xếp sạch sẽ, ngay ngắn, chuyên nghiệp y như khách sạn năm sao.
Trình Diệu Vi chạy tọt vào trong, tới gần bàn bếp, gật gù hài lòng.
Đúng là tiểu thuyết, giàu cỡ nào cũng viết được! Ở thế giới thực, có lẽ Trình Diệu Vi phấn đấu cả đời cũng sẽ chẳng có cơ hội được vào một phòng ăn như thế này.
Harry Potter fanfic
Đi vòng một vòng, Trình Diệu Vi có chút hưởng thụ.
Nói thế nào thì cô vẫn đang trong thân phận là mợ chủ ở đây, nữ chính bánh bèo vô dụng chứ Trình Diệu Vi thì không, phúc lợi như thế không hưởng đúng là phí của giời.
“Chuẩn bị đồ ăn cho tôi! Tôi đói!” Trình Diệu Vi gõ xuống bàn, tự tin nói.
Những ánh mắt vẫn ngạc nhiên nhìn cô.
Bỗng một người phụ nữ chẳng biết từ đâu phóng tới.
“Cô Diệu Vi, mời cô về phòng ngay cho tôi! Cậu chủ nói không được để cô ra ngoài nửa bước.”
Trình Diệu Vi ngước mắt lên, người phụ nữ độ trung tuổi, ăn mặc tiêu chuẩn.
Cô âm thầm đánh giá có lẽ đối phương là quản gia nhà họ Tư.
Cô trừng mắt nhìn lại, hoàn toàn không sợ hãi.
“Bà đang nói với tôi sao?”
“Đương nhiên!” Quản gia tỏ ra rất hách dịch.
Trình Diệu Vi cười khẩy một cái.
Xem ra thân phận của nữ chính ở đây thật thảm, không có chút tiếng nói nào, để một người làm có thái độ khinh miệt như vậy với mình.
“Không được! Để chị đây rửa hận giúp cô!” Trình Diệu Vi tự nói với thân phận nữ chính của mình.
Cô nhảy phốc từ ghế lại gần quản gia, vênh mặt thách thức:
“Cậu chủ à? Vừa lúc tôi có chuyện muốn nói với anh ta.
Gọi anh ta đến đây cho tôi!”
Tiếng Trình Diệu Vi vừa ngạo mạn, vừa mạnh mẽ, còn có chút khinh khỉnh khiến quản gia tái mặt.
Bà ta nhíu mày nhìn Trình Diệu Vi.
“Cô…”
Những người làm còn lại cũng quay lại nhìn Trình Diệu Vi y như vật thể lạ.
Dường như, nữ chính trước đây chưa bao giờ có thái độ như thế.
“Con mẹ nó! Không lẽ trước đây nữ chính vô dụng đến thế à? Đường đường là mợ chủ của cả một cái biệt thự to oạch này lại để cho giúp việc vênh vênh váo váo với mình?” Trình Diệu Vi cứ thế lẩm bẩm một mình, quét dọc căn phòng nhìn từng người một.
“Tôi cần ăn gì đó.
Tôi đã nhắc chuyện này ba lần rồi, các người còn đứng ngây ra đó làm gì?” Cái bụng sôi ùng ục của Diệu Vi khiến cô nhịn không nổi lại thốt lên lần nữa.
Một người làm định quay đi thì bà quản gia lại lên tiếng dằn mặt.
“Không được ăn! Cậu chủ đã có lệnh bỏ đói cô! Trừ khi cậu chủ ra lệnh, nếu không chúng tôi sẽ không thể đáp ứng cô.”
“Bỏ đói tôi sao? Anh ta đâu có quyền với cơ thể của tôi chứ? Hiện tại tôi là vợ hợp pháp của anh ta, bỏ đói là cách mà một ông chồng dùng để đối xử với vợ mình à?”
Trình Diệu Vi trừng mắt hỏi lại quản gia.
Bà ta lắp bắp, nhất thời nói không nổi với cái miệng mạnh bạo của Trình Diệu Vi.
Bụng đã biểu tình một hồi, mà mùi đồ ăn lại quá mức hấp dẫn, Trình Diệu Vi bước nhanh về phía bàn bếp, phát hiện ra một đĩa hoa quả ở đó, cô cầm lấy một chùm nho.
“Ồ, nho sữa loại đắt nhất!” Trình Diệu Vi chẳng thèm bận tâm đến ánh mắt trừng trừng, cái mặt tím lịm vì giận của bà quản gia.
Cô trực tiếp thảy nho vào miệng nhai ngon lành.
“Cô Diệu Vi! Cô không xem lời cậu chủ ra gì sao?”
Một hồi run lên vì giận dữ, cuối cùng nữ quản gia gắt gỏng hét vào mặt Trình Diệu Vi.
“Này! Tôi là mợ chủ của cái nhà này, còn là chủ nhân của bà đấy!” Bằng một âm lượng gấp đôi, Trình Diệu Vi thét vào mặt quản gia, bực bội kéo ghế ngồi xuống.
Tất cả những người khác đều kinh hoàng.
Có người bất giác lùi lại tránh xa Trình Diệu Vi một chút.
Ăn nốt chùm nho dỡ, Trình Diệu Vi liếc nhìn qua tất cả, lại lên tiếng:
“Bực chết tôi rồi! Được rồi, nếu như các người muốn nhận lệnh của Tư Tử Phàm thì đưa điện thoại đây! Tôi sẽ nói chuyện với anh ta!”
Trình Diệu Vi bực bội nói, thanh âm gằn từng chữ một..