Nghe cháu dâu trình bày dự định của mình trong thời gian tới, bà nội rất vui mừng: “Không ngờ là ngoài lái xe ô tô giỏi, cháu dâu của bà còn dám lái máy bay nữa.
Bà rất mong tới ngày được lên máy bay của cháu.”
Vẻ vui sướng không giấu được trên khuôn mặt bà.
Hóa ra Trình Diệu Vi không phải là kẻ vô dụng như người ta vẫn nói, cô vốn dĩ rất có tài, chỉ là mọi người chưa nhìn thấy mà thôi.
“Học lái máy bay cũng tốt.” Thím hai ngỏ ý tán thành nhưng cũng không quên khiêu khích: “Đó chỉ có thể xem là sở thích thôi, không thể coi như một công việc chính thức được.
Cháu là phụ nữ, nhưng lúc sinh con để cái thì lái máy bay thế nào được.
Thím nghĩ vẫn nên có một công việc đàng hoàng và thiết thực hơn.”
Đồng suy nghĩ với thím hai, thím ba cũng gật gù.
Nghe vậy, Trình Diệu Vi đương nhiên không thể nhún nhường, tự hào mà nói: “Thật ra cháu có đầu tư chứng khoán, kinh doanh bất động sản nhưng không thích khoe khoang ra bên ngoài.
Hiện tại, cháu muốn tập trung quản lý gia đình, vun đắp tình cảm với anh Phàm.”
Trình Diệu Vi nói vô cùng rõ ràng, có điếc mới không nghe được.
Ngay cả bản thân những người đối diện cũng không ngờ, Trình Diệu Vi lại nguy hiểm đến vậy.
Không dừng lại ở đó, vì muốn chọc tức những kẻ đối đầu với mình, cô gắp một miếng beefsteak đưa lên miệng Tư Tử Phàm: “Chồng, anh ăn thử miếng beefsteak này đi, nấu rất khéo.” Không chỉ là lời nói, ánh mắt của cô cũng rất tình cảm.
Giữa không gian thoáng đãng của khu vườn ở ngôi biệt thự, người làm bận rộn nướng thịt, gió khẽ lướt qua, có một đôi tình nhân đang thể hiện cử chỉ ngọt ngào khiến cho người khác phải ghen tị đến mức nổ đom đóm mắt.
Thật đúng là một bộ phim hài lãng mạn.
Trong tích tắc, có vài người lỡ bị cuốn vào nhan sắc của hai người bọn họ, nhìn đến ngẩn ngơ.
“Anh phải ăn uống nhiều vào, ráng giữ gìn sức khỏe, không nên thức quá khuya.
Em biết là công việc nhiều nhưng anh có thể phân cho người khác làm, không cần phải tự mình ôm hết như thế.”
Vì không kiểm soát được lời mình nói, cô buột miệng: “Anh phải khỏe thì chúng ta mới nhanh có con được.”
Lời nói rõ ràng như thế, ai lại không nghe thấy.
Điều này đã kích thích sự quan tâm của những người xung quanh, đặc biệt là vợ chồng chú hai, thím ba, Tư Lâm và Tư Mỹ Ngọc.
“Ha ha!”
Bà nội khoái chí cười rộng đến mang tai, không ngừng ủng hộ kế hoạch của cháu dâu: “Phải đó, có sức khỏe thì mới làm chuyện đại sự được.
Tối nay bà không cần ai ở đây, hai đứa cứ tự do làm điều mình muốn nhé!”
Trình Diệu Vi cười rạng rỡ nhưng trong lòng lại có một suy nghĩ khác.
Đây đúng là lời cô nói nhưng tuyệt nhiên không phải là mục đích mà cô hướng tới: “Cái tôi cần là túi gấm may mắn, không phải là có thai với anh ta.”
[Chúc mừng, bạn đã nhận được một phần thưởng mới.]
Hiện tại, Trình Diệu Vi đã nắm được cách thức để nhận phần thưởng, đó là không ngừng tương tác với nam chính, dùng những lời nói và cử chỉ ngọt ngào.
Cô càng thể hiện nhiều, phần thưởng cũng theo đó mà tăng tên.
Mặc dù lời nói của cô là vô tình nhưng người nghe lại hiểu theo một ý khác.
Tư Tử Phàm đã có kế hoạch của mình cho đêm nay.
Bữa tiệc đang diễn ra, Trình Diệu Vi đứng dậy, lặng lẽ đi vào trong nhà tắm để rửa mặt cho tỉnh táo.
Cô không hề hay biết, có một người đã đi theo mình từ phía sau.
Vừa bước chân vào trong, một lực đẩy từ phía sau khiến cô chệnh choạng.
Chưa kịp ngả, người phía sau đã ôm ôm cô lại, nhanh chóng chốt cửa.
Đó là Tư Tử Phàm.
Hành động của anh khiến cô giật đình, lập tức xoay người lại, trừng mắt nhìn anh: “Ở đây có nhiều phòng như vậy, tại sao anh cứ muốn giành với tôi?”
Tư Tử Phàm trưng ra bộ mặt nguy hiểm, nở một nụ cười bí ẩn: “Tại sao tôi lại không được vào chung phòng với vợ của mình?”
“Anh không biết xấu hổ sao?”
Cô lớn tiếng quát, nhìn chằm chằm vào người đàn ông chỉ đứng cách mình một gang tay.
Cô chỉ không ngờ là tác giả lại xây dựng một nhân vật đẹp trai nhưng lại có sở thích biến thái, đen tối như vậy.
“Không phải em muốn có con sao? Còn hứa với bà nội là trong vòng một năm nữa.
Vừa hay không gian ở đây không quá tệ, chúng ta có thể thực hành ngay bây giờ.”
Trình Diệu Vi cho rằng anh bị điên thật rồi.
Có phải anh ta xem phim nhiều quá đến nỗi bị thần kinh hay không? Ban nãy trót lỡ lời, bây giờ cô vội vàng lên tiếng giải thích:
“Vừa rồi tôi nói muốn có thai chỉ là lấy lòng bà nội và không muốn anh bị mất mặt mà thôi.
Hiện tại tôi không muốn có con, nếu anh thích thì một năm sau chúng ta có thể bàn bạc lại về vấn đề này.”
Cô vô cùng khôn ngoan trong cách xử lý tình huống, đối phó với Tư Tử Phàm.
Một năm sau cô đã hoàn thành nhiệm vụ, trở về thế giới thực, căn bản không thể thực hiện lời hứa của mình.
Tuy vậy, Tư Tử Phàm dường như không để tâm đến lời cơ nói, cứ thế mà áp sát Trình Diệu Vi vào tường.
“Em đang trêu đùa tôi đấy à?”.