Cửa xe hàng ghế sau được mở ra, một chàng trai trẻ tuổi bước ra trước.
"Chào ông Giang." Nam sinh trẻ tuổi lễ phép gọi một tiếng, rồi theo sau giúp ông cụ vào trong.
Ông cụ chống gậy, bước ra khỏi cửa xe, kêu: "Ông Giang."
Nghe là biết tinh thần khá tốt.
"Ông Mễ." Ông cụ Giang bước tới, cũng vui vẻ gọi một tiếng.
Cụ ông Mễ nhìn ông từ trên xuống dưới, cười nói: "Chúng ta cũng trạc tuổi nhau mà tôi thấy tinh thần của ông càng ngày càng tốt."
Ông cụ Giang cũng cười: "Sao? Có muốn dọn đến ở nông thôn cùng tôi không? Bảo đảm sau hai năm sắc mặt của ông cũng sẽ rạng rỡ."
Hai ông cụ vừa gặp mặt liền vui vẻ trao đổi vài câu, sau đó mới chậm rãi đi vào.
Mễ Nhạc theo sau họ.
Vừa đi vài bước bước vào sân liền có cảm giác gì đó nên ngẩng đầu lên, thấy rèm cửa sổ của một phòng bị kéo xuống.
Vừa nhìn là biết người kéo rèm cửa không thích cậu ấy cho lắm.
Mễ Nhạc không khỏi cong môi cười.
Cậu ấy chỉ thích người không thích mình và không hề nể nang gì cậu ấy.
Dù sao cậu ấy cũng không quan tâm chuyện người khác nghĩ gì.
...
Đến gần giờ ăn tối, Thịnh Gia Nam và Giang Trì mới lần lượt đi xuống.
Sắc mặt Giang Trì sa sầm, hai tay đút túi quần, thoạt nhìn rất không vui.
Ông cụ Giang nhìn hắn, thấy thế cười nói: "Nhóc Nam, thằng bé bị sao vậy? Lại có ai trêu hai đứa à?"
Khi còn nhỏ hễ có người tiếp cận Thịnh Gia Nam là Giang Trì lại bày ra vẻ mặt này cho nên hắn thường xuyên bị ông cụ Giang mắng là nhóc con không hiểu chuyện.
Tương ứng chuyện này thì Thịnh Gia Nam được người ta thích hơn nên là nhóc con Tiểu Nam.
Thịnh Gia Nam quay đầu lại nhìn, hơi dừng lại rồi trả lời: "Không sao đâu ạ, cậu ấy đói bụng thôi."
(Vì Nam và Trì chưa công khai với ông nội nên khi nói chuyện trước mặt ông thì để xưng hô tôi-cậu nhé.)
Nghe vậy Giang Trì liền nhìn Thịnh Gia Nam, Thịnh Gia Nam đi đến bên cạnh hắn.
Lúc này ở dưới lầu, Mễ Nhạc đang ngồi trong sân trêu chú chó nghiệp vụ ông cụ Giang nhận nuôi tên "Xe Tăng", Xe Tăng nằm lười biếng không thèm để ý đến cậu ấy.
Nghe thấy giọng nói của họ, Mễ Nhạc ngẩng đầu nhìn hai người con trai đang đi xuống cầu thang.
Ngoại hình và khí chất của họ là hai phong cách hoàn toàn khác nhau nhưng lại hòa hợp và ăn khớp với nhau đến bất ngờ.
Lúc này, hai người đều mặc một cái áo hoodie cùng kiểu dáng nhưng màu sắc khác nhau.
Hai dây đai phía trước áo lắc lư theo nhịp điệu của họ.
Vẻ mặt Giang Trì trông không vui, mà Thịnh Gia Nam thì đang nói gì đó với hắn.
Mễ Nhạc đoán chắc là đang dỗ người.
"Nếu không có việc gì thì mau xuống ăn đi.
Hôm nay ông nhờ dì giúp việc nấu những món hai đứa thích đấy." Ông cụ Giang cười nói: "Mễ Nhạc cũng vào đi."
...
Bàn ăn cơm là một chiếc bàn tròn lớn, Mễ Nhạc ngồi cạnh cụ ông Mễ.
Giang Trì đưa Thịnh Gia Nam đi chọn chỗ ngồi cách xa cậu ấy nhất.
Sau khi ngồi vào chỗ và chào hỏi, ba cậu vai dưới hầu như không nói nhiều trong bữa ăn, chỉ có hai trưởng bối mới nói chuyện.
Cho đến khi hai ông cụ không còn gì để nói nữa, cụ ông Mễ mới chuyển sự chú ý sang Giang Trì và Thịnh Gia Nam, ông ấy tỏ vẻ vô cùng thích thú quan sát một lúc, nói với ông cụ Giang: "Tôi chưa từng thấy cặp anh em nào mà có quan hệ tốt như hai đứa nó.
Dù là thân thiết hay không thân thiết cũng chưa từng gặp qua."
Nghe vậy ông cụ Giang và Mễ Nhạc đồng thời nhìn bọn họ.
Cái bàn rất lớn, chỗ ngồi của mọi người cách nhau một khoảng khá xa, chỉ có hai người ngồi gần nhau.
Giang Trì đang bóc tôm cho Thịnh Gia Nam, nhúng vào nước chấm rồi đưa lên miệng cậu.
Hắn chỉ lo bóc vỏ cho Thịnh Gia Nam mà không ăn, thấy không thể ngăn cản được hắn nên Thịnh Gia Nam cũng gắp một con tôm, đút cho hắn ăn.
Giang Trì cắn một miếng, sau đó cười nói gì đó bên tai Thịnh Gia Nam, Thịnh Gia Nam nhàn nhạt liếc hắn một cái.
Tư thế trông giống như một cặp tình nhân đang tán tỉnh nhau.
Nhưng thói quen mới là chuyện đáng sợ.
Nhìn từ nhỏ đến lớn nên ông cụ Giang cũng không thấy cảnh này có gì kỳ lạ.
Ngược lại, nếu ông thấy bọn họ không ở gần nhau thì có khi lại có sắp có chuyện lớn xảy ra cũng nên.
Ông cụ Giang nhấp một ngụm rượu, cười nói: "Từ nhỏ hai đứa nó đã như vậy rồi.
Không phải anh em mà còn hơn cả anh em."
Nghe vậy, Mễ Nhạc nhìn ông cụ Giang.
Dường như ông cụ Giang không biết chuyện hai người họ đang yêu nhau.
Nhìn một lát rồi Mễ Nhạc rũ mắt suy nghĩ.
Theo thông tin cậu ấy biết được từ bạn bè thì từ thời cấp 3 là Giang Trì và Thịnh Gia Nam đã thân thiết như một cặp tình nhân.
Ngày đó ở trong khu vườn biệt thự nhà họ Giang, cậu ấy đã tận mắt nhìn thấy Giang Trì hôn Thịnh Gia Nam.
Nhưng rõ ràng là ông cụ Giang và thậm chí là cả ba Giang và mẹ Giang đều có thể không biết họ có mối quan hệ này.
Cho nên...
Cái tình anh em thân thiết trong mắt người ngoài là để che đậy tình yêu của bọn họ? Bọn họ đã đến với nhau từ rất sớm? Vì kiêng dè ánh mắt người đời nên luôn tự nhận mình là trai thẳng, lấy danh nghĩa anh em lén lút làm chuyện của các cặp tình nhân?
Nghe thấy những lời của ông cụ Giang, Thịnh Gia Nam mới chú ý đến cuộc trò chuyện của họ và ngẩng đầu lên.
Liền nghe thấy cụ ông Mễ vừa cười vừa trêu chọc: "Ông Giang này, nếu là một nam một nữ thì hai năm nữa ông được bế chắt rồi đấy."
Thịnh Gia Nam: "..."
Động tác đưa ra của Giang Trì bỗng dừng lại, ngước mắt lên nhìn cụ ông Mễ đang ngồi đối diện, sau đó rũ mắt suy nghĩ một chút rồi nghiêng đầu nhìn về phía Thịnh Gia Nam.
Thịnh Gia Nam cụp mắt xuống, im lặng ăn cơm, như thể cậu không nghe thấy những lời đó.
Giang Trì nhìn cậu một lát, sau đó ghé sát lại gần cậu, ác ý nói: "Nghe thấy gì chưa.
Qua hai năm nữa ông nội sẽ được bế chắt đấy."
Thịnh Gia Nam liếc hắn một cái, không nói gì.
Giang Trì hơi nhướn mày, cười cười, sau đó nói: "Hay là để ông ôm sớm hơn thì cũng tốt mà."
Thịnh Gia Nam: "..."
...
Sau khi ăn tối, hai ông cụ vẫn muốn uống rượu và trò chuyện một lúc, vì vậy không bảo bọn họ ở lại nữa mà để họ đi làm gì thì làm.
Giang Trì đã sớm đứng ngồi không yên rồi, nghe xong liền chào hỏi rồi nắm tay Thịnh Gia Nam rời khỏi đó.
Vừa thấy họ đứng dậy, ông cụ Giang liền nói: "Nhìn thằng nhóc thối này đi, trốn còn nhanh hơn thỏ nữa, chỉ đợi tôi nói mỗi chữ này thôi à."
Ngừng một chút, ông lại không nhịn được lắc đầu than thở: "Ngày nào cũng chỉ biết quấn lấy nhóc Nam."
Đi được nửa đường, Giang Trì nghe được lời nói của ông nội thế là dừng lại, hắn nghiêng người cười nói: "Ông nội, không phải ông đã bảo chúng cháu đi trước à?"
"Đi đi đi." Ông cụ Giang không quay đầu lại mà xua tay, chán ghét nói.
Thịnh Gia Nam nhéo ngón tay Giang Trì.
Giang Trì nắm ngược lại, cười nói: "Do cháu sợ làm gián đoạn cuộc trò chuyện của ông với cụ ông Mễ mà.
Nam Nam và cháu sẽ có thời gian để nói chuyện với ông sau khi ông nói chuyện xong."
"Hay chúng ta ngồi thêm một lát đi." Thịnh Gia Nam nói.
Nghe vậy, ông cụ Giang rốt cuộc không nhịn được cười, vẫy tay với bọn họ: "Được rồi, ông chỉ nói bừa thôi, hai đứa đi lên nghỉ ngơi trước đi.
Ông nói chuyện với ông cụ Mễ của hai đứa một lát."
Cụ ông Mễ nãy giờ đã xem tất cả quá trình liền mỉm cười, nhấp một ngụm rượu, nói: "Cái ông già trong nóng ngoài lạnh này."
...
Đi lên cầu thang, Thịnh Gia Nam nói: "Hiếm khi chúng ta đến đây một lần, nên dành nhiều thời gian trò chuyện với ông nội mới phải."
Sau khi rời khỏi tầm mắt của bàn ăn, Giang Trì lập tức không thể đứng thẳng nữa trực tiếp dán toàn bộ cơ thể lên người Thịnh Gia Nam.
"Ai bảo ai đó chướng mắt như vậy." Giang Trì khó chịu nói: "Chỉ ăn có một bữa cơm thôi mà, ánh mắt cứ dán lên người em."
Thịnh Gia Nam dừng lại, hỏi: "Anh nhìn thấy?"
"...!Không." Giang Trì ngang ngược nói: "Tôi đoán."
(raw: 理不直气也壮: ý là mạnh miệng, tỏ ra tự tin, buộc những điều sai thành điều đúng.
mêm nè:
Thịnh Gia Nam: "..."
"Ai mà không thích em cơ chứ?" Giang Trì hỏi ngược lại.
Nói xong không nhịn được cười, mặt hắn dụi dụi lên mặt Thịnh Gia Nam: "Bạn nhỏ Thịnh Nam Nam của chúng ta là đứa trẻ đáng yêu nhất trên đời, đáng yêu đến mức muốn tặng một trăm bông hồng hoa nhỏ, ai cũng thích hết."
(raw: 红花: Hồng hoa: Hồng hoa hay hoa rum hay hạt kham là loài thực vật thuộc họ Cúc.
Cây cao từ 30 cm đến 150 cm, cụm hoa đầu hình cầu bao gồm các hoa màu vàng tươi hay màu da cam hoặc đỏ.
Xem ảnh cho dễ hình dung nha mọi người.
Thịnh Gia Nam: "..."
Khi Giang Trì mang thù thật sự không giống bình thường chút nào.
Thịnh Gia Nam nhớ mang máng khi cậu và Giang Trì còn học mẫu giáo.
Có lần giáo viên đã tổ chức một hoạt động.
Khi đó giáo viên sẽ phát cho mỗi đứa trẻ một bông hồng hoa nhỏ và yêu cầu bọn họ tặng bông hồng hoa nhỏ này cho người bạn nhỏ mà họ thích và muốn kết bạn nhất.
Vốn dĩ hoạt động này nhằm mục đích giúp mọi người kết bạn nhưng hôm đó bé Thịnh Gia Nam đã nhận được vô số bông hồng hoa nhỏ.
Không chỉ những đứa trẻ khác không nhận được bông hoa đỏ đều tủi thân ủ rũ, mà còn khiến đôi mắt của bé Giang Trì đỏ lên vì tức giận.
Khi hắn đi đến phía sau, trên bàn của bé Thịnh Gia Nam chất đầy hồng hoa nhỏ, bé Giang Trì sụt sịt một chút trông vô cùng đáng thương.
Cũng may thấy tình hình không ổn nên giáo viên sợ tâm trạng của mấy bạn nhỏ không nhận được hồng hoa nhỏ sẽ bị ảnh hưởng nên đã kịp thời dừng hoạt động này lại.
Im lặng một lát, Giang Trì lại ghé sát tai Thịnh Gia Nam, cười nhẹ rồi bổ sung thêm một câu: "Có điều mọi người không thích em bằng tôi.
Tôi thích em nhất."
Nói xong hắn còn mổ một cái lên gương mặt trắng nõn của cậu, mổ xong rồi cảm thấy như vậy còn chưa đủ.
Hắn giơ tay lên nắm cằm Thịnh Gia Nam, hơi nâng lên rồi lại mổ lên môi cậu, rồi lại mổ thêm cái nữa, liên tiếp mấy lần, lưu luyến trên môi cậu mãi mới miễn cưỡng rời đi.
Lúc này Mễ Nhạc đang ở dưới tầng vừa hay đang chuẩn bị đi lên, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy cảnh này, cậu ta dừng lại ngay lập tức.
Tầm nhìn của cầu thang rất rộng, gần như ngay khi Mễ Nhạc đi lên thì Thịnh Gia Nam và Giang Trì liền nhìn thấy cậu ấy.
Thịnh Gia Nam đẩy Giang Trì ra, vô thức đưa mu bàn tay lên chạm vào cánh môi hơi ẩm ướt, sau đó nhấc chân bước lên lầu.
Một tay Giang Trì khoác vai cậu.
Hắn vừa bước đi, đôi mắt vừa rũ xuống, ánh mắt sắc bén kia rơi trên người Mễ Nhạc dường như còn ẩn chứa một tia cảnh cáo.
...
Hành lý hôm nay do Giang Trì sắp xếp nên Thịnh Gia Nam không biết có phải do hắn cố ý làm như vậy hay không mà không có lấy bất cứ bộ đồ ngủ nào của bọn họ.
Mặc dù hắn khẳng định là mình thực sự quên mất.
Mùa đông toàn là quần áo dày, mặc đi ngủ hẳn là không thoải mái.
Trước khi đi tắm, Thịnh Gia Nam mở tủ tìm xem trong này có bộ đồ ngủ nào sót lại không.
"Đừng lãng phí sức lực nữa." Giang Trì nói: "Cái tủ này chứa đầy đồng phục học sinh cấp 2 và cấp 3 của chúng ta."
Nói đến đây, Giang Trì đột nhiên dừng lại, hắn đánh giá Thịnh Gia Nam từ phía sau.
Vừa nhìn liền thấy cần cổ trắng nõn xinh đẹp ẩn dưới mái tóc đen.
Gương mặt hơi nghiêng của cậu vẫn tràn đầy collagen như trước, như thể hắn có thể ép ra nước.
Dáng người cao thẳng, vòng eo thon.
Ngoại trừ cao thêm một chút thì so với thời cấp 3 hầu như không có gì thay đổi.
Nếu hiện tại Thịnh Gia Nam thay đồng phục học sinh cấp 2 và cấp 3 thì cũng không khác gì lúc đó, Giang Trì tưởng tượng ra cảnh đó liền không nhịn được nuốt nước miếng.
Không yêu sớm với Thịnh Gia Nam chắc chắn là tiếc nuối lớn nhất trong đời hắn, chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi là Giang Trì hận không thể quay về quá khứ tự tát bản thân khi đó một cái.
Giang Trì dùng khuỷu tay chống lên bàn học, nghiêng đầu nhìn Thịnh Gia Nam.
Hắn định mang đồng phục học sinh ở đây về nhà mới, sau đó dỗ Thịnh Gia Nam mặc cho hắn xem...!
Lúc này Thịnh Gia Nam đã tìm một lúc rất lâu, thực sự đã tìm thấy một cái áo sơ mi trắng mà Giang Trì đã để lại đây vào mùa hè năm ngoái.
Cậu lấy ra áo sơ mi ra, xoay người đem về phía Giang Trì.
Nhìn thấy vẻ tự mãn nhàn nhạt trên gương mặt của cậu, đầu lưỡi Giang Trì áp lên má, không nhịn được cười: "Được rồi Thịnh Nam Nam, coi như em giỏi."
...
Sau khi tắm xong, khi Thịnh Gia Nam bước ra khỏi phòng tắm thì Giang Trì đang rót nước cho cậu.
Nghe thấy tiếng động, Giang Trì quay lại thì thấy Thịnh Gia Nam mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng, đôi chân dài trắng nõn lộ ra bên dưới.
Cậu đang lau mái tóc đã khô một nửa, toàn thân dính đầy hơi nước bước ra ngoài.
Cái áo sơ mi bình thường này, khi Giang Trì mặc mà còn hơi rộng thùng thình rồi lúc này khi Thịnh Gia Nam mặc lại càng rộng hơn, cổ áo rũ xuống hai bên vai cậu để lộ xương quai xanh xinh đẹp.
Thịnh Gia Nam bước đến cạnh giường, nâng một chân lên, chuẩn bị thoa kem dưỡng da.
Vừa bóp kem dưỡng da trong lòng bàn tay liền thấy Giang Trì đã đứng bên cạnh.
Thịnh Gia Nam liếc hắn một cái, nói: "Trong đó vẫn còn hơi nóng, anh đi tắm đi."
Giang Trì không nói gì, chỉ nhìn ngón tay thon dài xinh đẹp chậm rãi thoa lên đôi chân dài nuột nà của mình, đẩy kem dưỡng da ra, thoa đều từng tấc da trên đùi.
Đôi chân thon gọn săn chắc không một chút mỡ, từng tấc trên cơ thể đẹp đến mức khiến người ta muốn liếm.
Sau khi thoa xong chân và tay, Thịnh Gia Nam lại ngẩng cổ lên, thoa vùng da trắng nõn giữa cổ.
Thấy Giang Trì vẫn đứng bên cạnh mình, Thịnh Gia Nam vừa thoa vừa hỏi: "Sao anh chưa đi tắm?"
Nhưng vừa dứt lời Giang Trì đã vuốt ve yết hầu của cậu rồi ôm cậu vào lòng.
"Tôi đi tắm..." Giang Trì dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi trên yết hầu của cậu, sau đó ghé sát tai cậu, chẫm rãi nói: "Sao em lại quyến rũ tôi thế?"
Môi Thịnh Gia Nam khẽ mấp máy, chưa kịp nói gì thì đã cảm thấy một nụ hôn nhẹ rơi trên yết hầu của mình, rất nhẹ và rất trân trọng.
Tiếp theo là lần lượt những nụ hôn tỏa ra xung quanh, từng nụ hôn từ từ di chuyển lên trên, dừng lại ở cằm cậu, môi, chóp mũi, trán, nhưng chỉ trừ một chỗ duy nhất là môi.
Sau khi hôn xong, Giang Trì ngẩng đầu nhìn Thịnh Gia Nam.
Ánh mắt của Thịnh Gia Nam vừa rũ xuống liền bắt gặp ánh mắt của hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ngón tay Giang Trì trượt xuống, lòng bàn tay nóng như lửa của hắn dán sau eo Thịnh Gia Nam qua lớp vải áo sơ mi mỏng.
Thịnh Gia Nam ngay lập tức rùng mình.
Thấy vậy, Giang Trì lại cúi người hôn cậu, khác với cách hôn độc đoán thường ngày.
Lúc này Giang Trì vô cùng kiên nhẫn, mỗi một cái hôn đều tránh né môi của Thịnh Gia Nam khiến người ta không nhịn được thấy tim gan cồn cào.
Hôn xong, Giang Trì ngước mắt nhìn cậu: "Có muốn tôi hôn em không?"
Nhìn nhau nửa buổi Thịnh Gia Nam mới rũ mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
Sau đó liền nghe Giang Trì nói nhỏ: "Vậy thì nói cho tôi biết, vừa rồi có phải em muốn quyến rũ tôi không?"
Hắn nói xong liền nâng tay lên nhẹ nhàng vuốt ve môi Thịnh Gia Nam.
Như thể ám chỉ rằng chỉ cần hắn nghe được câu trả lời mà hắn muốn nghe, hắn có thể đáp ứng mọi yêu cầu của Thịnh Gia Nam.
Thịnh Gia Nam im lặng không nói.
Một lúc sau, Giang Trì lại ghé bên tai cậu, dỗ dành: "Nói phải."
Một lúc sau, Thịnh Gia Nam mới nhẹ giọng thỏa hiệp: "Đúng vậy."
"Là sao?" Giang Trì tỏ vẻ xấu xa hỏi: "Em đang quyến rũ tôi?"
Hắn liên tục tra hỏi khiến lông mi Thịnh Gia Nam run lên vài lần.
"Thịnh Nam Nam, nói hoàn chỉnh." Tuy ngữ khí của Giang Trì có ý cười nhưng giọng nói lại trầm thấp: "Nếu không nói hoàn chỉnh thì sao tôi biết em muốn gì."
Yết hầu Thịnh Gia Nam lăn lên cuộn xuống, liếm môi, chậm rãi nói: "...!Em đang cố quyến rũ anh."
Dứt lời, Thịnh Gia Nam còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị đẩy nằm xuống giường.
Trong suốt quá trình này cổ áo lỏng lẻo đã bị trượt xuống, để lộ bờ vai tròn trịa.
Giang Trì sợ cậu lạnh nên giơ tay kéo lên cho cậu.
Sau khi kéo, lòng bàn tay rực lửa di chuyển xuống dọc theo vai, quét qua lồng ngực bằng phẳng rồi sau đó chạm vào một điểm.
Thịnh Gia Nam đột nhiên run lên nhưng Giang Trì đã chặn tất cả âm thanh giữa hai môi..