Xuyên Sách Nam Chính Muốn Cùng Tôi Yêu Đương


Những ánh mắt trong phòng ăn đều chỉa hướng đến bốn người ngồi trong gốc kia, Mộc Ý Vãn cũng khá tò mò về họ nhưng chẳng dám mở miệng hỏi Bối Bối, sợ cô ấy sẽ nhận ra điều gì đó.

Nhìn vẻ bề ngoài đều đẹp trai như nhau cô cũng chẳng dám chắc ai trong số họ là nam chính.
Bốn người vừa trò chuyện đột nhiên hướng mắt đến người vừa mới phát ra giọng nói, Phó Lãng là người nhanh chuyển tầm mắt đi không quan tâm đến lời nói của hai nữ sinh đó.
" Hai bọn tớ có thể ngồi cùng được không?"
" Được chứ!"
Hà Duy Thành là người lên tiếng chấp nhận, nhìn ra người anh em mình có ý với cô bạn xinh đẹp đó nên tạm bỏ qua, nhưng hình như cô bạn xinh đẹp đó lại có ý với Phó Lãng, đúng thật là trêu người rồi!
" Tớ tên Hạ Châu Vy lớp 11A4."
" Còn tớ tên là Trương Diệp Ảnh lớp 11A4."
" Thì ra là hai hot girl của lớp.

"
Nghe lời khen Hạ Châu Vy có chút thẹn thùng liếc mắt đến Phó Lãng mới nhận ra từ đầu đến cuối cậu vẫn không hề để tâm đến cô cả, trong lòng có chút buồn man mác nhưng không dám thể hiện ra bên ngoài.
Lục Bối Bối ngồi cách xa bọn họ thấy có hai cô bạn xinh đẹp kia đến làm quen, mặt cô bắt đầu khó chịu miệng lẩm bẩm mắng người.

" Có chuyện gì sao?"
" Cậu nhìn xem kìa! bạn học cột tóc đuôi ngựa kia tên là Trương Diệp Ảnh, còn người đang xả tóc nhìn có vẻ yếu đuối đó tên là Hạ Châu Vy, đều là mỹ nữ của lớp 11A4, nhìn là biết đang tạo chú ý với Phó Lãng rồi.

Cậu nhìn tên Trình Nhất Nam kia vẻ mặt hớn hở thế kia?"
" Cậu khó chịu sao?"
" Ai bảo chứ! ăn cơm thôi."
Mộc Ý Vãn mới từ từ quan sát nữ chính Hạ Châu Vy, nhìn bề ngoài đúng là trông yếu đuối thật nhưng rất xinh đẹp khiến người khác nhìn vào cũng muốn che chở.

Lúc này cô dời ánh mắt liếc sang một chút lại chạm ánh mắt của Phó Lãng, giờ đây cô mới dám chắc cậu thanh niên ngồi sau lưng là nam chính ngôn tình, bởi vì ánh mắt của Hạ Châu Vy lúc lâu lại nhìn đến gương mặt của thiếu niên kia.
Bốn mắt nhìn nhau khiến cho tim cô đập nhanh một chút sợ hãi cúi đầu xuống tránh ánh mắt kia, Phó Lãng thấy cô đang có ý trốn tránh mình liền nhíu mày nhìn cô thêm một chút.
Nhận được ánh mắt lơ đãng của Phó Lãng, Hạ Châu Vy cũng hướng mắt nhìn theo nhưng không phân biệt được cậu đang nhìn ai, ở trong phòng ăn có rất nhiều người.
Dùng bữa xong Mộc Ý Vãn không thể kiên nhẫn được mà lôi kéo Bối Bối lên lớp, cô rất sợ phải chạm mặt với bốn người kia.

Ở trong lớp trôi qua nhiều tiết cô chẳng dám quay xuống nhìn một cái, nghe Bối Bối cùng Trình Nhất Nam phân bua cô chẳng dám quay sang nhìn vì sợ chạm ánh mắt của cậu.
Cuối giờ ra về vì phải trực lớp nên tổ của Mộc Ý Vãn ở lại, sau khi được phân công việc rõ ràng mọi người bắt tay vào làm việc, cô rất muốn đổi công việc với Bối Bối nhưng ngại nói ra thế là cùng Phó Lãng đi lấy nước, cậu là người bưng nước còn cô đi để giặc đồ khăn lao bảng, hai người sánh bước cùng nhau đi không một ai lên tiếng, bước chân cô càng nhanh hơn như không muốn ở cùng một chỗ với cậu.
" Đợi tôi ở đây!"
Mộc Ý Vãn còn chưa đáp trả đã thấy bóng lưng của Phó Lãng khuất đi sau cánh cửa toilet nam, còn cô đứng ở ngoài bồn rửa tay giặc khăn.

Cô hiện giờ không thể đắc tội với nhân vật chính được nên đành ngoan ngoãn chờ cậu đi ra.
Lúc hai người đi gần đến cửa lớp đã nghe được cuộc cãi vã của Bối Bối và Nhất Nam, cô cảm thấy hai người nếu yêu nhau chắc mỗi ngày đều cãi vã không ít hơn mười lần.
" Cái tên đần này bảo cậu quét qua kia mà."
" Không thích đấy!"
" Cậu thích ăn cán chổi lắm phải không?"
" Sợ quá đi!"
" Cậu..."
" Được rồi hai người đừng gây nhau nữa, nhanh lên bọn tớ còn lau nhà nữa đấy!"

" Hừ tha cho cậu lần này đấy."
Nhất Nam không chỉ không sợ còn làm vẻ mặt gợi đòn khiến cho Bối Bối tức muốn ngay lập tức ném cây chổi lên người cậu.

Mộc Ý Vãn nhịn không được mà cười thành tiếng sau đó lên bục giảng lao bảng.

Đã hơn một ngày Phó Lãng mới nhìn thấy nụ cười của cô, nếu như trước thì mỗi lần ra chơi cô đều quay xuống để bắt chuyện với cậu còn cười rất tươi lần này cậu mới để ý kĩ hơn nụ cười của cô có đồng điếu hai bên.
" Nè nhìn gì đấy? Bị ai hớp hồn rồi hả?"
Phó Lãng không quan tâm liếc Nhất Nam một cái rồi tiến lên chỗ Mộc Ý Vãn, thấy cô có vẻ không lau đến phía trên nên muốn đến giúp, cậu cũng chẳng hiểu bản thân như thế nào theo phản xạ liền như vậy.

Cảm giác được phía sau lưng có người còn có hơi thở mạnh mẽ phả lên đỉnh đầu cô, một bàn tay với xương khớp tinh tế ngón tay rất dài và thon bao phủ lên bàn tay bé nhỏ của cô.

Cả người cậu giống như đang giam cô vào lòng từ phía sau.
Mộc Ý Vãn giật mình rút khỏi bàn tay kia và quay người lại, trước mặt là lòng ngực của thiếu niên
Bất tri bất giác ngước mặt lên nhìn đối phương là ai, dường như không gian có chút động lại bốn mắt chạm nhau với khoảng cách gần có thể ngửi được mùi hương trên người của đối phương, gương mặt cô có chút ửng đỏ lên vì xấu hổ.
 Phó Lãng khi nhìn thấy đôi môi căng mọng của cô, cậu có chút khó kiềm chế mà muốn cúi xuống nếm thử đôi môi kia, cảm xúc trên cơ thể của cô cũng rất mềm mại khiến cho cậu muốn ôm chặt cô.
Mộc Ý Vãn thấy tình hình không ổn liền tách người sang một bên, đôi tai cũng đã đỏ lên lắp bắp lâu mới nói trọn câu.
" C...cậu...kh..


không..à..cảm ơn!"
Trong đầu cô hiện giờ không có từ ngữ nào nữa nên chẳng biết mở lời nói như thế nào mới đúng nên đành nói lời cảm ơn.

Nhịp tim của cô hiện giờ còn đập nhanh, khi nhìn xuống thấy mọi người có vẻ tập trung làm việc cho xong nên không chú ý đến phía trên này lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Thấy vẻ mặt lúng túng của Mộc Ý Vãn cậu mỉm cười một chút rồi giúp cô lau bảng phía trên, dọn dẹp một chút cũng đã xong, cô không dám nhìn thẳng mặt Phó Lãng nữa nếu không mặt cô sẽ đỏ lên mất vì cảnh tượng khi nãy.
" Nè đừng tưởng tớ không thấy cậu làm gì bạn học Mộc ở trên bục giảng? Khai mau đi cậu đã rơi vào lưới tình của bạn học Mộc rồi chứ gì?"
"Liên quan?"
" Liên quan chứ! Bối Bối là bạn của Vãn Vãn tớ cũng có thể giúp cậu theo đuổi!"
" Vãn Vãn?"
" Ực không phải! là bạn học Mộc."
"Ừm"
Phó Lãng bỏ Nhất Nam phía sau mà bước đi tiếp, " Vãn Vãn" cái tên này rất dễ thương, trên môi cũng bắt đầu nở một nụ cười.
Nhất Nam nhìn bóng lưng cậu mặt bắt đầu nhăn nhó mắng thầm Phó Lãng, chưa có quan hệ gì mà đã có tính chiếm hữu thế kia rồi! Lúc trước người ta theo đuổi thì làm ngơ giờ người ta không thèm để ý đến nữa mới nhận ra tình cảm của mình! Hừ lúc không theo đuổi được thì tốt nhất đừng đến tìm cậu giúp đỡ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận