Xuyên Sách Nam Phản Diện Này Thật Khó Chiều


Ánh chiều tà dần buông xuống, vài tia nắng cuối cùng chiếu lên những đám mây bay lơ lửng phía chân trời, tạo nên dải mây bồng bềnh với màu sắc rực rỡ.
Tại sân bay quốc tế Đế Đô, trước sảnh chính, giữa dòng người tấp nập qua lại, thân ảnh một cô gái xuất hiện nổi bật trong đám đông chật chội.
Đại đa số người đều quay lại chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô gái kia, điều đó đã khiến một người coi trọng danh tiếng, thích làm màu như Thịnh Huyên cảm thấy vô cùng hài lòng.
Từ nhỏ Thịnh Huyên đã được ông trời ưu ái cho một vẻ đẹp có một không hai, không chỉ vậy cô ta còn là đại tiểu thư của một đại gia ở Đế Đô.
Xuất thân cao quý cùng bản tính tự cao tự đại của Thịnh Huyên đã rèn dũa nên một con người kiêu ngạo như cô ta của hôm nay.
Thịnh Huyên khẽ nhướn mi, quan sát xung quanh một lượt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nhưng không hề thấy, điều đó khiến cô ta tức giận.
"Tại sao anh A Yến lại không tới? Rõ ràng mình đã nói hôm nay mình về nước mà! Hừ! Nhất định là do con tiện nhân Bạch Cửu Giai kia quyến rũ anh ấy, nên anh ấy mới không tới."
Một mình tự lẩm bẩm hồi lâu, Thịnh Huyên mới hậm hực đẩy vali hành lý đi ra ngoài.
Hôm nay cô ta chính thức trở về nước sau hơn 2 năm ở Pháp du học, lần này trở về là vì Bạc Tư Yến, cô ta không thể chấp nhận được việc Bạch Cửu Giai - một nữ minh tinh thấp hèn lại dám quyến rũ anh.
Bởi trong suy nghĩ của Thịnh Huyên, Bạc Tư Yến chính là người của cô ta, nói một cách khoa trương hơn anh chính là chồng tương lai của cô ta.
Vì không chú ý đường nên khi đến bên ngoài sảnh sân bay Thịnh Huyên đã va vào người của Mộc Nghiên, cô ta nhăn nhó mặt mày, bực bội liếc nhìn Mộc Nghiên.

"Bộ cô không có mắt hả? Đi đường mà dám va vào tôi!" Giọng nói chua ngoa của cô ta vừa vang lên đã thu hút không ít người qua đường.
Mộc Nghiên ôm lấy cánh tay có chút đau nhức, tức giận nhìn Thịnh Huyên, rõ ràng là cô ta không nhìn đường va vào cô trước vậy mà còn ở đây la làng.
Con mẹ nó! Bộ cô ta nhìn cô dễ ăn hiếp lắm sao?!
"Này cô, con mắt nào của cô thấy tôi va vào cô thế? Rõ ràng là cô không để ý nên va vào tôi, lần sau khi nói chuyện thì dùng não một chút nhé!"
Mộc Nghiên điên tiết trong lòng, một hơi xả hết những lời mà cô suy nghĩ ra khiến Thịnh Huyên á khẩu, cô ta giận tím mặt nhưng chỉ có thể trừng mắt nhìn cô, lắp bắp mãi không nói nên lời.
Hồi lâu sau Thịnh Huyên mới ấp a ấp úng nói: "Cô...cô dám mắng tôi?"
Mộc Nghiên cười lạnh, liếc mắt nhìn Thịnh Huyên, lạnh lùng uy hiếp:
"Bà đây còn có thể đánh người đấy! Lần sau mà còn vu oan giá họa cho tôi nữa thì tôi sẽ cho cô nếm trải cảm giác thế nào là bị đánh!"
Trước lời nói uy hiếp cùng thái độ uy vũ của Mộc Nghiên, Thịnh Huyên sợ hãi tột độ, mặt mày tái mét.

Cô ta thật không ngờ ngày đầu tiên về nước lại có thể gặp chuyện xui xẻo như vậy, dù rất tức giận nhưng cô ta chỉ có thể nhẫn nhịn cho qua, vì cô ta thực sự sợ sẽ bị Mộc Nghiên đánh.
Trút bỏ hết cục tức trong lòng, Mộc Nghiên xoay người đi vào bên trong sân bay, mặc kệ Thịnh Huyên đang đứng ngơ ngác ở trước sảnh bên ngoài sân bay.
Mộc Nghiên đi rồi, Thịnh Huyên mới bình tĩnh trở lại, cô ta khẽ dậm chân tại chỗ, bực bội chửi thề:
"Chết tiệt! Tức chết mình mất!"
Nói xong, Thịnh Huyên cũng rời đi, những người vừa túm lại xem kịch hay cũng tản ra, sảnh sân bay lại trở nên yên bình.
Quay lại với Mộc Nghiên, sau khi đi vào bên trong sảnh chính sân bay, cô phải mất 10 phút đồng hồ mới tìm thấy phòng chờ mà Phó Cẩn Dật ở.
Vừa trông thấy Phó Cẩn Dật, Mộc Nghiên đã bực bội mà lầu bầu: "Phó tiên sinh, lần sau anh có đi đâu thì nhớ mang đủ đồ nhé! Tôi thực sự không rảnh để lúc nào cũng giúp anh đâu."
Phó Cẩn Dật nhận lấy tệp tài liệu trên tay Mộc Nghiên, hơi cau mày đánh giá tâm trạng của cô, mãi một lúc sau mới chầm chậm mở miệng:
"Ai vừa chọc giận cô à? Sao tự dưng lại mắng tôi thế?"
Bị nói trúng tim đen, Mộc Nghiên hơi giật mình, vội vã lảng tránh sang chuyện khác.

"Hừ! Tóm lại lần sau anh nhớ chú ý một chút! Tôi thật sự rất bận rộn."
Nhận thấy cô không có ý muốn nói cho mình biết, Phó Cẩn Dật cũng không hỏi thêm, hắn khẽ vươn tay chỉnh lại lọn tóc đang rũ xuống mắt cô, ân cần dặn dò:
"Ừ, lần sau tôi sẽ chú ý.

Khoảng thời gian tôi không có ở nhà cô nhớ chú ý một chút, nếu gặp chuyện gì khó khăn có thể liên lạc với tôi."
Sự thay đổi thái độ bất ngờ của Phó Cẩn Dật khiến Mộc Nghiên ngẩn người trong giây lát, cô mở to đôi mắt ngạc nhiên nhìn hắn.
Đây...người đàn ông trước mặt có còn là Phó Cẩn Dật - một nam phản diện lạnh lùng, tàn khốc nữa không vậy? Sao mà...cô cảm giác hắn thay đổi nhiều thế!
Hắn...hình như ôn nhu hơn rất nhiều.

Liệu có phải hắn uống lộn thuốc hay đập đầu vào chỗ nào nên ngốc luôn không nhỉ?
Thu hết mọi biểu cảm đáng yêu của Mộc Nghiên vào trong mắt, Phó Cẩn Dật khẽ cong môi cười, sau đó đưa tay lên ho khan vài tiếng, nói tiếp:
"Nhớ giữ gìn sức khỏe."
Lúc này Mộc Nghiên mới hoàn hồn trở lại, cô ngại ngùng gật đầu, đáp lại: "Anh cũng vậy, chú ý sức khỏe.

Tôi nghe nói bây giờ ở Los Angeles đang rất lạnh, anh nhớ phải mặc ấm."

"Tôi biết rồi." Hắn cười khẽ, dịu dàng nhìn cô.
Mộc Nghiên ngại ngùng xoay mặt đi chỗ khác, nơi lồng ngực lại một lần nữa đập loạn xạ vì người đàn ông tên Phó Cẩn Dật, một lần nữa cô bị sự ôn nhu, dịu dàng của hắn đánh gục.
Vốn dĩ hắn định nói thêm gì đó nhưng tiếng cô tiếp viên hàng không trong loa phát thanh vang lên, lời nói đến cổ họng lại nghẹn lại.
"Các hành khách của chuyến bay từ Đế Đô đến Los Angeles chú ý! Máy bay còn 30 phút nữa sẽ cất cánh, các hành khách vui lòng di chuyển lên máy bay ạ..."
Lời cô tiếp viên hàng không vừa dứt, Phó Cẩn Dật cũng đứng dậy chuẩn bị lên máy bay, trước khi đi hắn còn quay sang nói với cô.
"Tôi đi đây."
Mộc Nghiên gật đầu, mỉm cười nhìn hắn, "Chúc anh thượng lộ bình an."
Phó Cẩn Dật mỉm cười đáp lại, sau đó xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng dáng hắn khuất dần, Mộc Nghiên cũng xoay người ra khỏi phòng chờ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận