Xuyên Sách Nam Phản Diện Này Thật Khó Chiều


Sau một ngày làm việc mệt mỏi, Mộc Nghiên đi thẳng về nhà của Phó Cẩn Dật, cô đã được trải nghiệm sự ghen tuông của hắn cho nên cô không có ý định làm trái ý hắn thêm một lần nữa.
Đồng thời, trong khoảng thời gian này cô muốn tập trung phát triển việc kinh doanh của Mộc gia, cô không muốn mối quan hệ giữa cô và hắn xảy ra bất cứ trục trặc gì.

Nếu thực sự xảy ra chuyện sẽ rất khó khăn để giải quyết.
Về đến nhà đã gần 7 giờ tối, Mộc Nghiên ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm bóng dáng Phó Cẩn Dật, thật bất ngờ lại chẳng thấy hắn đâu.
Thấy cô, quản gia đi đến, cung kính chào: "Mộc tiểu thư, mừng tiểu thư trở về."
Mộc Nghiên mỉm cười đáp lại, trong lòng không ngừng đấu tranh tâm lý xem có nên hỏi Phó Cẩn Dật đã về chưa hay không?
Quản gia bên cạnh quan sát thấy Mộc Nghiên có vẻ như có điều muốn nói mà lưỡng lự, ông khẽ mỉm cười, hỏi:
"Tiểu thư có gì muốn nói với tôi sao?"
Mộc Nghiên gãi gãi đầu, gượng gạo nhìn quản gia, "À, cháu muốn hỏi Phó...A Dật chưa về ạ?"
"Thiếu gia đã đi dự tiệc cùng Cận Hoành thiếu gia rồi thưa tiểu thư.

Chắc tối muộn cậu ấy mới về." Quản gia ôn hòa đáp.
Nhận được câu trả lời, Mộc Nghiên cảm ơn quản gia sau đó trở về phòng.


Năm trên chiếc giường êm ái, Mộc Nghiên không khỏi suy nghĩ đến những tình tiết sắp diễn ra theo như cốt truyện ban đầu.
Nếu như cô nhớ không nhầm, bữa tiệc này là bữa tiệc họp mặt giữa hai công giải trí Ảnh Quang và Thời Quang, sắp tới họ có làm ăn hợp tác quay một chương trình lớn.
Trong bữa tiệc này Phó Cẩn Dật sẽ gặp lại thanh mai trúc mã của hắn - Ngôn Hàm, cô ấy không chỉ có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà còn là một siêu mẫu nổi tiếng quốc tế, có rất nhiều fans hâm mộ.
Ở lần gặp gỡ sau 10 năm xa cách này, Phó Cẩn Dật đã nối lại tình cũ với Ngôn Hàm, sau đó mối quan hệ giữa họ càng ngày càng thắm thiết.

Nếu giữa đường không có lần định mệnh Phó Cẩn Dật gặp nạn được Bạch Cửu Giai cứu giúp, sau đó sinh tình với cô ta thì có lẽ mối quan hệ giữa hắn và Ngôn Hàm sẽ phát triển vượt bậc, tiến tới hôn nhân.
Mà trong khoảng thời gian kia, nữ chủ Mộc Nghiên vừa u mê theo đuổi Bạc Tư Yến, không thành còn quay ra cấu xé Ngôn Hàm lần Bạch Cửu Giai, chính vì lẽ đó cô đã bị Phó Cẩn Dật căm ghét.
Dần dần trở thành cái gai trong mắt đám nam phụ vây quanh nữ chính Bạch Cửu Giai, sau đó bị nam phản diện
Phó Cẩn Dật hành hạ đến chết.
Nghĩ đến đây, Mộc Nghiên bỗng cảm thấy khó chịu trong lòng, lần này không phải vì kết cục bị hắn hành hạ đến chết mà là vì bạch nguyệt quang của hắn đã quay về.
Bản thân Mộc Nghiên mặc dù rất tự tin trong kế hoạch công lược hắn nhưng vẫn không tránh khỏi việc cảm thấy bất an, nỗi lo lắng trong lòng càng lúc càng lớn bởi lẽ cô chưa xác định được liệu hắn có thực sự thích cô?
Mặc dù Phó Cẩn Dật đối xử với cô rất tốt, cũng rất ôn nhu, dịu dàng với cô.

Nhưng những điều kia có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả dối?
Mộc Nghiên không phân biệt được...
Trải qua một lần bị phản bội, nói cô không tức giận hay đau lòng là nói dối, cô cũng đã từng đau lòng khi tình cảm của mình bị người khác trêu đùa trong lòng bàn tay.
Lần này cô đã đặt cược cả tính mạng vào ván cược yêu đương này, cô không muốn bản thân một lần nữa bị trêu đùa tình cảm.

Dù nói là kế hoạch cô vạch ra để công lược Phó Cẩn Dật nhưng cô đây là thật lòng muốn yêu đương, vì cô phát hiện ra không biết từ khi nào đã thích hắn, thậm chí là yêu.
Buồn bực mất nửa tiếng đồng hồ, Mộc Nghiên mới sốc lại tinh thần xuống lầu ăn tối, sau đó trở lại phòng ngủ.
Sau khi tắm rửa thay đồ xong, Mộc Nghiên trở ra bên ngoài định leo lên giường ngủ thì Ngải Mễ gọi đến, cô nhanh chóng bắt máy.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói gấp gáp của Ngải Mễ:
"Nghiên Nghiên, Phó Cẩn Dật nhà cậu xảy ra chuyện rồi! Mình thấy Ngôn Hàm bỏ thuốc anh ta, sau đó hai người họ đã đi lên phòng VIP của khách sạn.

Phải làm sao đây?"

Mộc Nghiên giật mình suýt nữa đánh rơi điện thoại trên tay, trong lòng có chút hoảng loạn.

Quả nhiên, tình cũ không rủ cũng đến, chẳng có người phụ nữ nào có thể thoát khỏi mị hoặc của Phó Cẩn Dật.
Cuối cùng Ngôn Hàm cũng không thể chịu được mà hành động rồi, ha, thực là một người phụ nữ tâm cơ.
"Cậu ở khách sạn nào? Gửi địa chỉ đi, tôi qua ngay!" Mộc Nghiên gấp gáp lên tiếng.
"A..

tôi vừa gửi định vị cho cậu rồi! Mau lên đi, tôi sẽ giúp cậu kéo dài thời gian."
Ngải Mễ ở đầu dây bên kia gấp gáp không kém, một bên vừa gọi điện cho Mộc Nghiên, một bên không ngừng quan sát tình hình.
Mộc Nghiên dặn dò Ngải Mễ vài câu, sau đó nhanh chóng cúp máy, chạy xuống dưới lầu rồi lái xe đi đến khách sạn theo định vị Ngải Mễ gửi.

Thật may từ nhà Phó Cẩn Dật đến khách sạn kia chỉ mất 15 phút đồng hồ, Mộc Nghiên không ngừng tăng tốc độ chiếc xe, trong lòng vô cùng rối loạn.

(
Trái tim cô lúc này còn đập rất nhanh vì lo lắng và sợ hãi, mơ hồ còn rất khó chịu...
Nếu như đêm nay cô đến không kịp lúc thì tất cả những gì cô làm từ lúc xuyên sách đền giờ sẽ không còn ý nghĩa, cốt truyện ban đầu sẽ không thay đổi và kết cục của cô...vẫn là chết dưới tay hắn!
Càng nghĩ càng hoảng loạn, Mộc Nghiên tăng tốc độ hết cỡ, chiếc Bugatti Divo bạc lao vun vút trên đường lớn.
Phía Phó Cẩn Dật, hắn mơ màng tỉnh lại sau cơn choáng váng, ánh mắt lạnh lẽo quét qua căn phòng trước mặt.
Hắn nhớ vừa nãy chỉ uống có một ly rượu Ngôn Hàm đưa cho, sau đó cảm thấy trong người vô cùng khó chịu, đầu óc không còn tỉnh táo.


Suy nghĩ hồi lâu, hắn nhận định trong ly rượu kia nhất định có vấn đề!
Ha, Ngôn Hàm...quả nhiên đã thay đổi...
Phó Cẩn Dật khẽ ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường, ánh mắt liếc qua cửa phòng tắm, bên trong không ngừng vang lên tiếng nước xả ào ào.

Hắn đoán chắc Ngôn Hàm đang tắm.
Khóe môi hắn khẽ giương lên nở một nụ cười chế giễu, cố tình nán lại xem Ngôn Hàm muốn giở trò gì, hắn đã không còn là cậu thiếu niên của 10 năm trước nữa, Ngôn Hàm đừng mơ tưởng lợi dụng hắn như trước kia.
"Cạch!", tiếng cửa phòng tắm mở ra, Ngôn Hàm trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm bước ra, ánh mắt ướt át nhìn chằm chằm Phó Cẩn Dật đang nằm trên giường.
Lúc này hắn đã quay trở lại chỗ cũ, giả vờ nhắm mắt ngủ, thấy hắn không có dấu hiệu bất thường Ngôn Hàm mới yên tâm lại gần.
Ngôn Hàm đưa tay lên vuốt ve gò má của Phó Cẩn Dật, ánh mắt ngập tràn tính toán, khóe môi cô ta giương lên nở một nụ cười, nhẹ cúi sát mặt hắn thì thầm:
"Cẩn Dật, đừng trách em.

Em nhất định phải trở thành bà Phó, anh phải là của em!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận