Kết thúc cuộc gọi với Mộc Nghiên, Ngải Mễ gấp gáp đi lên lầu hai, cô men theo dãy hành lang dài để tìm kiếm căn phòng VIP mà Ngôn Hàm đưa Phó Cấn Dật vào.
May mà khi nãy trong lúc đi vệ sinh cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện của Ngôn Hàm với một người đàn ông, biết được cô ta đã đặt phòng VIP 1502, và dặn dò người kia không được để ai làm phiền.
Ngải Mễ vừa đi vừa lo lắng nắm chặt chiếc điện thoại trên tay, thầm nghĩ cách để kéo dài thời gian giúp Mộc Nghiên, trong lúc không để ý vô tình cô đã va phải người của Cận Hoành.
"A, xin...xin lỗi anh." Ngải Mễ cúi người nhặt lại chiếc điện thoại, liên tục xin lỗi Cận Hoành.
Cận Hoành hơi cau mày, nhìn cô gái trước mặt, định lên tiếng nhắc nhở thì bỗng ánh mắt anh chạm phải vết sẹo dài trên vai Ngải Mễ, vì khi nãy đụng phải người anh nên một bên áo của cô đã trượt xuống một chút, bất cẩn để lộ ra vết sẹo dài xẫu xí.
Cận Hoành ngẫn người trong giây lát, cảm xúc trong anh như vỡ òa, hình ảnh cô gái người nhuộm đầy máu đỏ hiện hữu trong đầu.
Dần dần hô hấp của anh trở nên khó khăn, đôi chân có chút đứng không vững, phải vịn tay vào bức tường bên cạnh để đứng vững.
Xin lỗi hồi lâu mà không nghe thấy tiếng trả lời, Ngải Mễ có chút khó hiểu, cô ngẫng đầu lên nhìn Cận Hoành, thấy sắc mặt không tốt của anh, cô có chút lo lắng.
"Này, anh có sao không?" Ngải Mễ khẽ vươn tay níu lấy cánh tay anh, hỏi nhỏ
Lúc này Cận Hoành mới lấy lại bình tĩnh, đôi mắt ôn hòa hơn, nhịp thở cũng trở lại bình thường, anh cố gắng nặn ra một nụ cười nhìn cô, đáp:
"Không sao."
"Không sao thì tốt." Ngải Mễ gật gù đáp, sau đó không yên tâm lại hỏi lại, "Thật sự không sao chứ?"
Cận Hoành có chút buồn cười trước thái độ của Ngải Mễ, anh nhịn cười cố gắng bày ra bộ mặt tự nhiên nhất, ra sức gật đầu một cái trắc nịch.
Thấy anh không sao thật, Ngải Mễ nhẹ nhõm trong lòng, sau đó nhớ ra bản thân còn có việc quan trọng cần giải quyết, vội vã tạm biệt Cận Hoành rồi đi tìm phòng VIP 1502.
Cô đi rồi nhưng hồn của anh vẫn còn bay lơ lửng tận chín tầng mây, đến khi có tiếng chuông điện thoại anh mới hoàn hồn trở lại, khế liếc nhìn về phía hành lang cô vừa rời đi, rồi anh cũng xoay người đi về phía ngược lại.
Trong đầu thầm nghĩ: 'Cô ấy...đã quên mình rồi..."
Bên trong phòng VIP 1502, Ngôn Hàm vươn ngón tay thon dài cởi từng cúc áo sơ mi của Phó Cần Dật, ánh mắt ngập tràn dục vọng nhìn hắn.
"Cẩn Dật, sau đêm nay anh sẽ là của em.
Bất cứ người phụ nữ nào cũng không thể cướp anh khỏi em..."
Lời nói của Ngôn Hàm vừa dứt cũng là lúc chiếc cúc áo cuối cùng của Phó Cẩn Dật được cởi ra, cơ bụng săn chắc hiện ra trước mắt, từng đường nét trên cơ thể hắn khiến cô ta say mê.
Đang định cởi nốt chiếc quần âu trên người Phó Cẩn Dật thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Ngôn Hàm tức giận cau mày.
Rõ ràng cô ta không có gọi nhân viên phục vụ, đồng thời cũng đã dặn dò quản lý khu vực VIP của khách sạn này không được để người khác đến làm phiền cô ta.
Ấy vậy mà ngay giờ phút then chốt lại có người đến phá, chết tiệt, rốt cuộc là kẻ đáng ghét nào?
Bực bội chửi thề một tiếng, Ngôn Hàm thu tay lại, với lấy chiếc áo choàng tắm bên mép giường khoác lên người, sau đó đi đến trước cửa phòng.
"Cạch!" một tiếng, cánh cửa mở ra, đập vào mắt Ngôn Hàm là hai cô gái trẻ đẹp đang nhìn cô ta với ánh mắt hình viên đạn, cô ta cau chặt mày khó chịu.
"Hai cô đến đây tìm ai vậy? Không biết phòng này đã được tôi đặt rồi sao?" Ngôn Hàm hất cằm, thị uy nói.
Mộc Nghiên bực bội không kém, lồng ngực cô phập phồng lên xuống, cố nén cơn giận dữ vào bên trong, vào thẳng vấn đề.
"Phó Cẩn Dật đâu?" Mộc Nghiên lạnh lùng hỏi.
Ngôn Hàm cười lạnh, khinh bỉ nhìn Mộc Nghiên, hóa ra là bạn gái tin đồn của Phó Cẩn Dật, chậc chậc, không ngờ lại dám đến tận đây đòi người.
"Ha, cô tìm Phó Cẩn Dật thì liên quan gì đến tôi? Cô gái à, lần sau đừng có làm phiền đến người khác, tôi sẽ kiện cô đấy!" Ngôn Hàm lườm Mộc Nghiên một cái, lạnh lùng cảnh cáo.
Mộc Nghiên như muốn bốc hỏa, đúng là người phụ nữ mặt dày, thảo nào cô ta lại có thể bám dai như đỉa đối với
Phó Cẩn Dật.
Thấy thái độ hống hách không coi ai ra gì của Ngôn Hàm, Ngải Mễ chịu không nổi định ba mặt một lời với cô ta thì bị Mộc Nghiên cản lại.
Cô hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt Ngôn Hàm, cao giọng nói:
"Đừng tưởng tôi không biết cô đang làm gì.
Khôn hồn thì mau nói Phó Cẩn Dật ở đâu? Nếu không...bà đây sẽ đánh cho ba mẹ cô không nhận ra đấy!"
Ngôn Hàm có chút cả kinh trước thái độ của Mộc Nghiên, không ngờ tới nhìn khuôn mặt khả ái như vậy nhưng bên trong lại giống như một con sư tử dũng mãnh, dáng vẻ này thật không dễ chọc.
Dù có chút sợ hãi trước khí thế áp bức của Mộc Nghiên nhưng Ngôn Hàm không muốn giao người ra, cô ta đã làm đến mức này rồi, thiếu chút nữa là hoàn thành, tuyệt đối không thể bỏ cuộc.
"Nếu tôi không giao người ra thì sao?!" Ngôn Hàm hếch mắt, thách thức Mộc Nghiên.
Mộc Nghiên nhếch khóe miệng, xắn tay áo lên cao, không nhiều lời tát thẳng vào mặt Ngôn Hàm một cái khiến cô ta không kịp trở tay.
Ngôn Hàm giận tím mặt, ôm lấy bên má vừa bị tát, cơn đau nhức truyền đến khiến cô ta có chút choáng.
"Cô...cô vậy mà dám đánh tôi?! Đồ tiện nhân!" Ngôn Hàm lúc này đã không thể chịu được nữa, cô ta gào lên với
Mộc Nghiên, sau đó lao vào người cô mà cấu xé.
Thấy thế, Ngải Mễ bên cạnh nhanh chóng cùng Mộc Nghiên chế ngự cô ta lại, còn không quên tặng thêm cho cô ta một bạt tai vào bên má còn lại cho cân bằng.
Cảnh tượng đánh ghen một lần nữa lại diễn ra, chỉ tiếc hoàn cảnh, địa điểm và đối tượng lại khác nhưng không có gì làm khó được Mộc Nghiên.
Thứ khác cô không chắc mình sẽ làm tốt nhưng về khoản đánh ghen, xử lí tiểu tam hay trà xanh, cặn bã cô có đủ tự tin, thừa sức khiến họ phải trả giá.
Bên trong phòng, lúc này Phó Cẩn Dật đã chứng kiến hết thảy một màn kia, khóe môi hắn khẽ cong lên nở một nụ cười thỏa mãn.
Phó Cẩn Dật cứ ngỡ Mộc Nghiên là con thỏ trắng nhút nhát, hóa ra không phải...cô hóa ra là một con sư tử dũng mãnh, thật thú vị!