Xuyên Sách Nam Phản Diện Này Thật Khó Chiều


Giải quyết hết công việc, Mộc Nghiên mới trở về nhà, vừa bước chân vào phòng khách cô đã thấy Phó lão phu nhân ngồi kia uống trà, bên cạnh còn có quản gia.
Trong lòng Mộc Nghiên có chút thấp thỏm lo âu, cũng lâu lắm rồi cô không có gặp mặt Phó lão phu nhân, nghe nói bà vừa đi du lịch Thụy Sĩ về.

Không biết hôm nay bà đến đây là có chuyện gì?
"Con chào bà nội." Mộc Nghiên điều chỉnh lại cảm xúc, mỉm cười đi đến chỗ Phó lão phu nhân.
Thấy Mộc Nghiên đi đến, Phó lão phu nhân như thấy bảo vật, sắc mặt cũng trở nên tốt hơn, bà mỉm cười hiền hậu nhìn cô.
"Nghiên Nghiên về rồi à? Nào, mau lại đây ta xem, lâu rồi không gặp con.

Tiểu tử A Dật có khi dễ con không?"
Mộc Nghiên ngồi xuống bên cạnh Phó lão phu nhân, lắc đầu đáp: "Anh ấy rất tốt với con thưa bà nội."
Phó lão phu nhân rất hài lòng với câu trả lời của Mộc Nghiên, thật ra bà cũng đã nghe quản gia báo cáo hết tình hình của hai đứa nhỏ rồi, tiến triển rất tốt.
Cứ cái đà này sẽ sớm thôi bà sẽ có chắt nội bồng, hiện tại hai đứa nhỏ dù mới chỉ đang trong thời kì hẹn hò nhưng bà đã sớm liên hệ với trưởng bối Mộc gia bàn bạc chuyện hôn sự rồi.
"Tốt, hai con như vậy ta rất yên tâm." Phó lão phu nhân điềm đạm nói, ánh mắt yêu mến luôn dán chặt lên người cô, dừng lại hồi lâu bà nói tiếp:
"Nghiên Nghiên, ta hy vọng con và A Dật sớm kết hôn.

Rồi sinh cho Phó gia một đứa bé mập mạp, ta cũng đã già rồi, không biết còn sống được bao lâu nữa..."
Mộc Nghiên hơi ngại ngùng trước vấn đề Phó lão phu nhân vừa đề cập.

Thật ra cô chưa nghĩ đến việc kết hôn với
Phó Cấn Dật, huống chi việc có con với hắn, bất quá nếu như kế hoạch công lược thành công thì chuyện này sớm muộn gì cũng phải diễn ra.
Nhưng là hiện tại cô chưa có chuẩn bị tâm lý, cô có chút sợ...
"Bà nội, bà đừng nói những lời không hay như vậy, bà chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi." Mộc Nghiên nắm lấy tay
Phó lão phu nhân, chân thành nói.
"Haizz...chí ít các con cũng phải nhanh chóng lập gia đình chứ! Nghiên Nghiên à, có rất nhiều chuyện chúng ta không thể đoán trước được đâu con..." Phó lão phu nhân thở dài, ngụ ý nói sâu xa.
"Chuyện hôn nhân không thể vội vã được đâu bà nội.

Cả con và A Dật đều rất bận rộn, vả lại chúng con còn trẻ, cũng chưa có ý định lập gia đình sớm." Nghĩ ngợi một chút, Mộc Nghiên cười gượng, khéo léo từ chối.
Phó lão phu nhân nhận ra sự khác lạ của Mộc Nghiên, bà có chút buồn phiền trong lòng, nhẹ nói tiếp:
"Các con đó, cũng đã trưởng thành hết rồi, đâu còn trẻ nữa.

Ta biết hai con rất bận nhưng mà không thể lúc nào cũng chỉ biết đến công việc, chuyện gia đình cũng rất quan trọng."
Hiểu được ý tốt của Phó lão phu nhân, Mộc Nghiên chỉ có thế gật đầu đáp "Vâng" một tiếng, điều đó khiến Phó lão phu nhân có chút yên tâm hơn.
Mộc Nghiên cùng Phó lão phu nhân trò chuyện thêm nửa tiếng đồng hồ nữa bà mới trở về trang viên Phó gia.

Lúc này cô mới thấy nhẹ nhõm hơn, đối mặt với trưởng bối thực sự làm khó cô, may mà cô không để lộ ra sơ hở gì.
Tắm xong, Mộc Nghiên mệt mỏi nằm trên giường mà suy nghĩ những lời Phó lão phu nhân nói.

Bà ấy nói rất đúng, tuổi tác của cô và Phó Cấn Dật cũng không còn trẻ, cũng nên nghĩ đến chuyện lập gia đình.
Nhưng cô không biết ý hắn như thế nào, ngộ nhỡ hắn không có ý đó thì sao? Huống chi hợp đồng hẹn hò giả của họ còn hơn 3 tháng nữa mà thôi.
Tiến độ công lược của Mộc Nghiên mặc dù đã cải thiện hơn trước nhưng lòng dạ Phó Cẩn Dật rất khó đoán, cô vẫn không thể biết được ý tứ sâu tận đáy lòng của hắn.
Rốt cuộc Phó Cẩn Dật có tình cảm với cô hay không? Đó vẫn là một ẩn số mà cô chưa thực sự có đáp án.
Mải mê suy nghĩ lung tung, không biết từ lúc nào Mộc Nghiên đã chìm vào giấc ngủ.

Bên ngoài cửa sổ, trên nền trời đêm những ngôi sao nhỏ len lỏi giữa ánh trăng ngà ngà hiện rõ, tạo nên một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.
Las Vegas - thành phố nghỉ dưỡng, đánh bạc và ẩm thực nổi tiếng thế giới.

Bên trong một nhà hàng nổi tiếng của thành phố, trên lầu hai khu vực VIP, Phó Cần Dật nhàn nhã tựa lưng vào thành sofa, ánh mắt hướng về phía xa xăm.
Trên tay hắn là ly Russo-Baltique đã uống một nửa, theo chuyển động của ngón tay, vài giọt rượu sánh ra bên ngoài.
Đối diện hắn lúc này là Tần Nghị Phàm - một người bạn đã rất lâu rồi hắn chưa có gặp, đồng thời cũng là đối tác làm ăn của hắn.
Nhìn dáng vẻ buồn rầu của Phó Cẩn Dật, Tần Nghị Phàm khẽ cong khóe môi, trêu chọc:
"Này Dật, đang nhớ nhung cô bạn gái nhỏ của cậu à? Sao sắc mặt tối tăm thế, người khác không biết còn tưởng tôi đang khi dễ cậu đấy!"
Phó Cẩn Dật hơi ngẩng đầu, liếc nhìn Tần Nghị Phàm một cái, cười khẩy: "Cho cậu thêm một lá gan cũng không dám khi dễ tôi."
"Rồi rồi, ai lại dám khi dễ cậu chứ!" Tần Nghị Phàm bĩu mỗi chế giễu, "Phải rồi, tình địch của cậu cũng muốn hợp tác làm ăn với tôi đấy.

Cậu xem, lợi nhuận có nên tăng lên không đây?"
Phó Cẩn Dật có chút không vui khi Tần Nghị Phàm nhắc tới Bạc Tư Yến, dạo này hắn quá bận rộn nên không có thời gian để ý đến mấy chuyện liên quan đến Mộc Nghiên, giờ nhớ đến bản thân còn có rất nhiều tình địch thì trong lòng lại cảm thấy khó chịu vô cùng.
Một tên Bạc Tư Yến xử lý chưa xong, còn có tên Lạc Vũ Hiên chết tiệt nữa, haizz, thật khiến hắn đau đầu.
Mộc Nghiên của hắn cũng thật...đào hoa!
"Lợi nhuận chia 5 - 5 cậu còn không hài lòng?" Phó Cẩn Dật đặt ly rượu xuống mặt bàn, lạnh lùng hỏi cậu bạn đối diện.
Trước khí thế như muốn ăn tươi nuốt sống người của Phó Cẩn Dật, Tần Nghị Phàm có chút rén, anh mỉm cười, xua xua tay.
"Nào có, tôi rất hài lòng.

Chỉ là...cậu không định xử lý tình địch hả? Trước kia hình như bạn gái nhỏ của cậu rất thích hắn ta!"
Nói xong, Tần Nghị Phàm khẽ liếc nhìn sắc mặt của Phó Cẩn Dật, thấy hắn vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lẽo thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lâu ngày không gặp, Phó Cẩn Dật vẫn như vậy, vẫn rất khó trêu chọc, thảo nào Cận Hoành hay bị hắn bắt nạt là
phái.
"Ha, vẫn chưa đến lúc." Hắn cười lạnh, đáp.
Tần Nghị Phàm gật gù, anh thừa biết Phó Cẩn Dật rất thù dai, những kẻ có ý định với đồ của hắn chắc chắn có kết cục rất thảm hại.

Mà Bạc Tư Yến - người mà bạn gái nhỏ của hăn từng theo đuổi tất nhiên sẽ là cái gai trong mắt hắn, sẽ không có chuyện hắn bỏ qua dễ dàng.
Chỉ là từ xưa tới nay, Phó Cẩn Dật luôn thích chơi đùa với con mồi, đợi đến khi nó kiệt sức mới thằng thừng cho nó một nhát dao chí mạng.
Tất nhiên là sẽ không chừa đường sống, vì hắn được mệnh danh là một tên ác ma máu lạnh, vô tình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui