"Xoảng!", âm thanh đồ vật đổ vỡ vang vọng khắp căn biệt thự, trên sàn nhà những mảnh vỡ của chiếc bình cổ nằm ngổn ngang, tạo nên một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Đứng giữa đống đổ vỡ ấy là Thịnh Huyên đang thở hồng hộc vì tức giận, mắt cô ta trừng lớn liếc nhìn nữ hầu bên cạnh, khuôn mặt trở nên nhăn nhó khó coi.
"Còn đứng đó nhìn à?! Hừ, mau dọn dẹp đi!" Thịnh Huyên giận dữ quát lớn khiến nữ hầu giật mình.
Thân thể nữ hầu khẽ run rẩy, chậm chạp cúi thấp người xuống nhặt lấy mảnh vỡ của chiếc bình cổ.
Còn Thịnh Huyên lúc này đã ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, cơn tức giận vẫn không hề nguôi ngoai, hai bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm.
Mới sáng sớm Thịnh Huyên đã lên cơn thịnh nộ là có lý do của nó cả, chả là tối qua cảnh Bạch Cửu Giai và Bạc Tư Yến đi ăn tối cùng nhau đã bị paparazzi chụp được, sau đó y như rằng bùng nổ hot search.
Điều đáng nói là Bạc Tư Yến không hề phủ nhận mối quan hệ của họ, giống như anh ngầm thừa nhận vậy, điều đó đã khiến Thịnh Huyên tức giận.
Lần trước Thịnh Huyên về nước Bạc Tư Yến đã không đến thì thôi đi, cô ta lúc đó tự dối lòng rằng anh quá bận rộn nhưng lần này mọi chuyện quá lộ liễu, hết thảy không thể tự lừa mình dối người.
Chính vì lẽ đó cho nên cô ta mới nổi điên lên.
"Dọn dẹp nhanh lên!" Thịnh Huyên không biết trút giận vào ai, bèn lấy nữ hầu làm bia đỡ đạn.
Nữ hầu chỉ biết ngậm ngùi đáp "Vâng" một tiếng, sau đó tiếp tục công việc dọn dẹp.
Từ khi Thịnh Huyên trở về đến nay chưa bao giờ người làm trong Thịnh gia được yên thân, cứ vài ba bữa lại bị gây khó dễ, cũng đã có vài người không chịu được mà xin nghỉ việc.
Có người vì khoản tiền lương lớn lao mà Thịnh lão gia ưu ái cho nên vẫn nhẫn nhịn ở lại, nữ hầu đang dọn dẹp này cũng là một trong số đó, trải qua lần này có lẽ cô ấy đã không còn nhẫn nại ở lại đây nữa.
Nếu như không sớm rời đi, có ngày nữ hầu cũng sẽ bị Thịnh Huyên làm tức chết.
Bức bối trong lòng hồi lâu, Thịnh Huyên vẫn không biết làm cách nào để dễ chịu hơn, cô ta quyết định đi dạo trung tâm thương mại.
Nửa tiếng sau, Thịnh Huyên trên người mặc chiếc váy hai dây sành điệu õng ẹo bước vào trung tâm thương mại, vừa bước vào bên trong ánh mắt cô ta đã chạm phải Mộc Nghiên đang đứng ở cửa hàng thời trang nữ.
Trong lòng Thịnh Huyên nảy lên một ý, hay lắm, đúng là ông trời cũng giúp cô ta, vừa đúng lúc cô ta không tìm được ai chút giận.
Lần trước ở sân bay đã bị Mộc Nghiên dạy dỗ một trận khiến cô ta ghi hận đến bây giờ, hiện tại chính là lúc trả đũa lại hết thảy.
Ở bên trong cửa hàng thời trang nữ, Mộc Nghiên đang cùng Ngải Mễ chọn trang phục, vừa hay tối nay là sinh nhật của Phó Cẩn Dật.
Mộc Nghiên muốn lựa chọn cho mình một chiếc váy thật đẹp để đi hẹn hò với Phó Cẩn Dật, chính xác là đi ăn tối chúc mừng sinh nhật của hắn.
Quà để tặng cho Phó Cẩn Dật cô đã chuẩn bị, chính là cái áo sơ mi cô đã mua lần trước, mặc dù không phải thứ đồ đắt đỏ gì nhưng cô tự tin hắn sẽ thích.
"Nghiên Nghiên, chiếc váy này rất hợp với cậu, đảm bảo khi cậu mặc lên người sẽ khiến Phó Cẩn Dật mê mẩn."
Ngải Mễ thích thú chỉ vào chiếc váy màu đỏ quyến rũ được thiết kế xẻ tà, tinh tế nằm ở tủ trưng bày cao nhất.
Theo tầm mắt của cô bạn Ngải Mễ, Mộc Nghiên đưa mắt nhìn chiếc váy quyến rũ kia, hai má vô thức đỏ ửng.
Đẹp thì đẹp đó nhưng mà hơi sexy thì phải, kiểu váy cúp ngực sang trọng, dài đến mắt cá chân, thêm phần xẻ tà đến bắp đùi.
Chậc chậc, ánh mắt Ngải Mễ thật đỉnh, cơ mà nếu mặc vào hình như có chút hở hang.
"Có quá hở hang không?" Mộc Nghiên cười gượng quay đầu nhìn Ngải Mễ.
Ngải Mễ lắc đầu, nháy mắt, tận tâm chỉ bảo: "Không nha, chiếc váy này thực sự rất hợp với cậu.
Chẳng phải cậu đang muốn có một bữa tối lãng mãn với Phó Cẩn Dật sao, đây chính là vũ khí kích thích thị giác đối phương." C3
Mộc Nghiên ngơ ngác gật gật đầu hùa theo ý kiến của Ngải Mễ, trong lòng lại cảm giác có cái gì đó không đúng cho lắm, giống như cô đang bị cô bạn Ngải Mễ gài.
Thấy Mộc Nghiên bị mình dẫn dắt, Ngải Mễ cười hắc hắc trong lòng, vì hạnh phúc của Nghiên Nghiên, Ngải Mễ cô nhất định phải giúp đỡ hết mình.
"Hơn nữa bữa tối cũng chỉ có hai người, cậu lo gì chứ.
Hở hang hay không cũng chỉ có mình Phó Cẩn Dật thấy mà thôi." Trầm mặc một lúc, Ngải Mễ tiếp tục nói.
Mộc Nghiên dù có chút hơi ngại ngùng nhưng cuối cùng vẫn quyết định nghe theo ý kiến của Ngải Mễ, chọn mua chiếc váy sexy kia.
Khi đang chuẩn bị thanh toán, bỗng Thịnh Huyên đi tới, cô ta cao giọng nói: "Chiếc váy này tôi nhìn chúng, tôi muốn mua nó!"
Cả Mộc Nghiên và Ngải Mễ đều quay đầu lại nhìn Thịnh Huyên, khóe môi giật giật, khuôn mặt tối đi vài phần.
Cô nhân viên thoáng chút khó xử, mỉm cười nhìn về phía Thịnh Huyên.
"Vị tiểu thư này thông cảm, chiếc váy này Mộc Nghiên tiểu thư đã mua rồi ạ.
Chỗ chúng tôi có rất nhiều mẫu mới, cô có thể đi xem thử."
Thịnh Huyên cau chặt mày, không thèm để ý đến lời nói của cô nhân viên, cười khẩy, châm chọc nhìn Mộc Nghiên.
"Cô ta có đủ tiền mua không vậy? Nhìn bộ dạng này đã biết là cái thứ nghèo hèn rồi!"
Bị gây sự vô cớ, Mộc Nghiên nghiến răng tức giận, cô không muốn gây sự đâu nhưng mà người phụ nữ trước mặt này thật con mẹ nó khiến cô muốn ra tay đánh người.
"Này cô, bộ cô ra ngoài quên để não ở nhà à?! Chiếc váy này tôi đã mua rồi, đừng có mà gây sự, lần trước tôi đã cảnh cáo rồi đấy! Tôi không ngại đánh người ở ngay đây đâu!" Mộc Nghiên lạnh giọng nói.
Thịnh Huyên tức giận siết chặt nắm đấm, trừng mắt nhìn Mộc Nghiên, "Cô lại dám mắng tôi! Cô có biết tôi là ai không hả?"
Mộc Nghiên bật cười thành tiếng, cái tình tiết kiểu này đúng thật là chỉ có trong tiểu thuyết cẩu huyết, luôn luôn có một nữ phụ não tàn kiểu này xuất hiện gây khó dễ với nữ chính.
Chỉ tiếc là Mộc Nghiên cô không phải nữ chính, cô cũng sẽ không yếu đuối nhu nhược mặc người khác bắt nạt.
"Cô là ai thì liên quan gì đến tôi, cái thứ không có não như cô đáng bị mắng lắm!" Mộc Nghiên vẫn một bộ dạng lạnh lùng, cười cợt chế giểu lại Thịnh Huyên.
Thịnh Huyên tức lắm nhưng lại không thể nào nói lại Mộc Nghiên, cô ta đã tức sẵn rồi giờ lại còn tức hơn, cơn uất ức nghẹn lại trong lòng khiến cô ta bức bối không thôi.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng Thịnh Huyên chỉ có thể bỏ lại một câu uy hiếp rồi rời đi, "Cô đợi đấy, tôi sẽ khiến cô phải trả giá!"
Mộc Nghiên khẽ bĩu môi, làm động tác tiễn người, nói với theo: "Đừng để tôi đợi lâu đấy, cô gái não tàn!"
Thịnh Huyên đi rồi, Ngải Mễ mới bật cười nhìn Mộc Nghiên, còn không quên đưa tay lên làm động tác like.
"Nghiên Nghiên, cậu đỉnh quá!" Ngải Mễ không tiếc lời khen ngợi.
Mộc Nghiên nhận lấy túi đựng váy từ cô nhân viên, vui vẻ quay sang Ngải Mễ, nhẹ đáp:
"Cậu quá khen rồi.
Nếu sau này cậu gặp phải loại người như cô ta thì cứ vậy mà làm, đừng nhường nhịn."
Ngải Mễ ra sức gật đầu, sau đó cả hai cô bạn nào đó tiếp tục đi dạo trung tâm thương mại, rồi ăn uống đủ thứ, đến hết buổi mới trở về.