Chập tối, Mộc Nghiên đã nấu xong bữa tối với rất nhiều món ăn làm theo sở thích của Phó Cẩn Dật, cô hài lòng dọn lên bàn.
Xong xuôi, Mộc Nghiên ngước nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn sớm cô quyết định đi tắm rồi thay bộ váy sexy mà cô đã mua sáng nay.
Hôm nay trong nhà chỉ có Mộc Nghiên với Phó Cấn Dật, tất cả người làm đã được quản gia cho nghỉ, một vài người thì trở lại trang viên Phó gia.
Theo như những gì mà quản gia nói thì đây chính là chủ ý của Phó lão phu nhân, người ngốc cũng có thể nhìn ra bà ấy muốn nhường lại không gian riêng tư cho cô và hắn.
Gần 7 giờ tối, Phó Cẩn Dật mới trở về, vừa bước vào phòng khách bầu không khí im lặng đã khiến hắn nghi hoặc, mọi hôm hắn về luôn thấy quản gia và người làm tất bật làm việc.
Nhưng hôm nay mọi thứ lại im lặng một cách đáng ngờ, hắn hơi cau mày liếc nhìn xung quanh một lượt, đèn nhà vẫn sáng chứng tỏ có người.
Phó Cẩn Dật nới lỏng cà vạt trên cổ, sải bước đi lên lẩu, vừa đặt chân lên bậc thềm cầu thang hắn đã kinh ngạc đến mức ngẩn người khi thấy Mộc Nghiên ở phía trên.
Đã vậy cô còn mặc lên người chiếc váy sexy màu đỏ quyến rũ, tôn lên đường cong cơ thể, ánh mắt hắn không thể nào thoát khỏi người cô.
Cả cơ thể hắn lúc này giống như đều bị mê hoặc bởi dáng vẻ tà mị ấy của cô, khiến hắn không thể nào thoát khỏi sự cám dỗ chết người kia.
Mộc Nghiên nhẹ nhàng bước xuống, đến trước mặt hắn thì dừng lại, nở một nụ cười thật tươi nhìn hắn.
"A Dật, sinh nhật vui vẻ!" Nói đoạn, cô đưa hộp quà đã được gói gọn gàng cho hắn, ánh mắt ngập tràn nhu tình.
Phó Cẩn Dật hơi ngẩn người, sau đó cũng nở một nụ cười nhìn Mộc Nghiên, đồng thời cũng hiểu ra tại sao hôm nay trong nhà lại vắng như vậy.
Còn có, Mộc Nghiên của hắn còn đặc biệt ăn mặc quyến rũ, tất cả là vì hắn.
Trong lòng hắn không ngừng kinh hỉ, nhận lấy hộp quà từ cô, khẽ vươn tay xoa xoa đầu cô, ôn nhu nói:
"Cảm ơn em."
Mộc Nghiên mỉm cười hạnh phúc, hai gò má đỏ ửng, mở lời thúc giục hắn: "Anh mau chóng thay đồ đi, em đã chuẩn bị bữa tối rồi."
Phó Cẩn Dật nhẹ gật đầu, khẽ hôn lên môi Mộc Nghiên một cái, sau đó mới thỏa mãn bước lên lầu.
Nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, gò má cô càng đỏ hơn, vô thức đưa tay lên chạm vào bờ môi căng mọng vừa bị hắn hôn, trái tim còn đập rộn ràng vì khẩn trương.
Vài phút đồng hồ sau, dưới ánh nến lãng mạn, Mộc Nghiên và Phó Cẩn Dật cùng thưởng thức bữa tối trong một bầu không khí vô cùng ấm áp.
Bữa tối này đối với Phó Cẩn Dật thực sự rất ý nghĩa, đây là lần đầu tiên trong suốt 33 năm cuộc đời của hắn được cảm nhận một buổi sinh nhật đúng nghĩa, hắn thầm nghĩ có cô thật tốt.
Sau bữa tối, Mộc Nghiên cùng Phó Cẩn Dật ngồi ở phòng khách cắt bánh, thổi nến.
Sau khi hắn ước nguyện xong, cô cắt bánh kem, đưa cho hắn một miếng.
"Anh mau ăn thử đi, cái này là em tự làm đó." Nói đoạn, cô ngước nhìn hắn với vẻ chờ mong.
Phó Cẩn Dật lấy thìa thử một miếng, hương vị béo béo ngậy ngậy của kem hòa quyện với mùi thơm của bánh trứng ngập tràn trong khoang miệng, hắn thoáng cau mày.
Thật ra Phó Cẩn Dật không thích ăn đồ ngọt, nhất là mấy thứ đồ ăn như bánh kem, hắn hôm nay hết thảy đều vì cô mà phá lệ.
"Sao rồi? Có ngon không?" Cô chớp chớp đôi mắt, ngước nhìn hắn.
Đây là lần đầu tiên trong đời Mộc Nghiên tự tay làm bánh kem, phải nói Phó Cẩn Dật có phúc lắm mới được thưởng thức tay nghề của cô đấy.
"Rất ngon." Hắn nhẹ đáp, sau lại hơi nhăn mi, thần bí nói tiếp: "Nhưng mà..."
Mộc Nghiên có chút hồi hộp trước thái độ thần bí của hắn, cô ngồi lại gần hắn, tò mò hỏi:
"Nhưng mà sao?"
Phó Cẩn Dật cong môi nở một nụ cười lưu manh, không trả lời trực tiếp câu hỏi của Mộc Nghiên mà cúi xuống chiếm lĩnh đôi môi đỏ mọng của cô, bắt đầu gặm nhấm.
Mộc Nghiên bối rối trước hành động đột ngột của hắn, theo phản xạ muốn đẩy người hắn ra nhưng lại bị hắn siết chặt lấy vòng eo mảnh mai, không ngừng vây hãm cô mà chiếm lĩnh đôi môi kia.
Cuối cùng, Mộc Nghiên chỉ có thể thỏa hiệp, vụng về đáp lại nụ hôn của hắn bằng những tiếng rên khe khẽ.
Từ dịu dàng, ấm áp đến cuồng nhiệt, mãnh liệt là tất cả cảm nhận mà hắn mang lại cho cô lúc này.
Mọi thứ xung quanh căn phòng cũng theo bóng dáng hai người đang quấn quýt mà nóng lên, thứ dục vọng nguyên thủy nhất dần len lỏi giữa hai con người đang thân mật.
Không biết qua bao lâu Phó Cẩn Dật mới lưu luyến buông đôi môi Mộc Nghiên ra, hắn nhẹ gục đầu xuống bờ vai trần của cô, khẽ thì thầm.
"Nghiên Nghiên, em biết không? Lần sinh nhật này của anh, em chính là món quà tuyệt với nhất."
Mộc Nghiên lấy lại tinh thần, khẽ ôm lấy cơ thể của hắn mà vỗ về tấm lưng thẳng tắp, tâm trở nên rối loạn.
"A Dật.." Cô mơ màng gọi tên hắn.
Cả cơ thể cô nóng bừng lên giống như đang có ngọn lửa thiêu đốt, sự bứt rứt khó chịu cũng dần nhen nhóm, một cảm giác muốn nhiều hơn là cái hôn của hắn trào dâng.
Phó Cẩn Dật cũng không khá là bao, hắn lúc này đang rất khó chịu, hắn muốn cô, thực sự muốn biến cô thành của riêng mình hắn.
Nhất là khi cô ngọt ngào gọi tên hắn, mọi kìm nén trong hắn sụp đổ, không kiềm chế được mà ôm chặt cơ thể cô hơn.
Chuyện nào đến rồi cũng sẽ đến, Phó Cẩn Dật cuối cùng cũng không kìm nén được dục vọng mà ôm lấy cô trở về phòng ngủ.
Rất nhanh trong căn phòng ngủ ngập tràn ái muội, Phó Cẩn Dật không ngừng chiếm hữu cơ thể của cô, đưa cô lạc vào bể ái tình.
Không biết qua bao lâu, không gian trong phòng mới trở nên yên tĩnh, Phó Cẩn Dật nhẹ ôm Mộc Nghiên vào phòng tắm rửa rồi thay đồ cho cô, sau cùng ôm lấy cơ thể bé nhỏ của cô chìm vào giấc ngủ.
Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng đã lên cao, một chút ánh sáng mờ nhạt len lỏi qua tấm rèm cửa chiếu thẳng vào bên trong phòng, ánh lên hai cơ thế đang ôm nhau ngủ say, tạo nên một khung cảnh vô cùng đẹp đẽ.