Mới sáng sớm, Mộc Nghiên đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại inh ỏi, cô mơ mơ màng màng ngồi dậy, dụi dụi mắt.
Phải mất một vài giây cô mới mò mẫm được chiếc điện thoại, nhanh chóng ấn nhấc máy, đầu dây bên kia không đợi cô lên tiếng đã gào lên:
"Mộc Nghiên! Cô làm cái quái gì thế hả?! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi mà cô vẫn không lọt tai sao? Cô lại dám đẩy ngã nữ minh tinh Bạch Cửu Giai, cô không muốn hoạt động trong giới giải trí nữa hả?!"
Một tràng tiếng quát tháo của một người phụ nữ truyền đến tai khiến Mộc Nghiên tỉnh ngủ hẳn, cô nhíu chặt lông mày cầm điện thoại đưa ra xa lỗ tai.
Không nghe thấy cô trả lời, đầu dây bên kia tiếp tục cằn nhằn: "Nếu hôm nay cô không nói rõ ràng với cánh truyền thông thì từ nay đừng mơ hoạt động trong giới giải trí nữa! Hừ!"
Lúc này, khuôn mặt của Mộc Nghiên biến sắc, đôi lông mày nhíu chặt lại tỏ rõ sự khó chịu, mới sáng sớm tự nhiên bị chửi không lý do không tức mới lạ.
Mộc Nghiên hít một hơi thật sâu, trả lời người ở đầu dây bên kia: "Bà chị à, thứ nhất tôi không có đẩy Bạch Cửu Giai, thứ hai tôi chẳng có gì để nói với truyền thông cả, thứ ba tôi không hứng thú với nơi hỗn tạp như giới giải trí."
Nói đoạn, cô dừng một chút, sau đó chốt hạ một câu cuối làm người ở đầu dây bên kia tức muốn hộc máu.
Cô nói: "Cuối cùng, lần sau xin đừng quầy rầy giấc ngủ của tôi, tạm biệt!"
Không để người ở đầu dây bên kia có cơ hội phản bác, Mộc Nghiên dứt khoát cúp máy, làm xong một loạt hành động cô ném chiếc điện thoại lên bàn, nằm xuống giường.
Chết tiệt! Mới sáng sớm đã gặp phải bà cô khó ưa kia, con mẹ nó, thật muốn đánh người!
Bực bội lăn đi lăn lại trên giường hồi lâu, Mộc Nghiên mới hạ hỏa, cô bắt đầu nhớ lại tình tiết.
Dựa vào những lời mà bà cô khi nãy nói có lẽ việc diễn ra hôm cô xuyên đến đây đã bị tung lên mạng, chắc chắn dư luận đang chửi mắng cô rất thậm tệ, à không đúng phải nói là nữ chủ Mộc Nghiên.
Theo như cốt truyện sau sự việc đó nữ chủ Mộc Nghiên bị cư dân mạng tẩy chay, thậm chí còn bị mắng chửi một cách thậm tệ, đến mức nữ chủ phải rời khỏi giới giải trí.
Nghĩ đến đây, Mộc Nghiên càng tức giận hơn, rõ ràng nữ chủ Mộc Nghiên không hề đẩy ngã Bạch Cửu Giai ấy vậy mà lại phải mang tiếng xấu, bản thân cô thực sự không thể chấp nhận được.
Những chuyện Mộc Nghiên cô không làm, có đánh chết cô cũng không nhận!
"Hừ! Cái tình tiết cẩu huyết chết tiệt!" Mộc Nghiên siết chặt nắm đấm, nện từng cú thật mạnh xuống giường, bắt đầu bật chế độ mỏ hỗn.
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng bỗng bên ngoài truyền đến âm thanh gõ cửa cùng tiếng gọi của một nữ hầu:
"Mộc tiểu thư, người dậy chưa ạ? Thiếu gia cho gọi người xuống ăn sáng ạ!"
Mộc Nghiên dừng mọi hành động trút giận của mình lại, vội vã ngồi dậy, đi nhanh ra mở cửa.
Cô hơi ngạc nhiên nhìn nữ hầu trước cửa, sau đó đáp:
"Cô đi xuống trước đi, lát nữa tôi xuống."
Nữ hầu kia khẽ "Vâng" một tiếng sau đó xoay người rời đi.
Mộc Nghiên đóng cửa lại, bắt đầu vệ sinh cá nhân rồi thay đồ, xong xuôi mọi thứ cô đi xuống dưới lầu.
Vừa bước xuống đến chân cầu thang, Mộc Nghiên đã chạm phải ánh mắt sắc bén của Phó Cẩn Dật, ánh mắt đó của hắn giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, rất đáng sợ.
Cô rụt rè rời tằm mắt, đi về phía hắn, cố nặn ra một nụ cười, chào hỏi: "Phó tiên sinh, buổi sáng tốt lành!"
"Cô có vẻ rất vui nhỉ?" Phó Cẩn Dật trầm ngâm nhìn cô trong giây lát, cất giọng nói.
"A, haha...cũng bình thường thôi..." Cô chột dạ đáp hắn.
Phó Cẩn Dật khẽ "Hừ!" lạnh một tiếng, sau đó bỏ tờ báo trên tay xuống, từ từ đứng dậy đi về phía phòng ăn.
Mộc Nghiên bĩu môi thầm mắng chửi Phó Cẩn Dật trong lòng, cái tính cách này của hắn thật không thể nào mà ưa nổi mà.
"Cô muốn nhịn đói à?" Thấy cô vẫn ngơ ngác đứng ở kia, hắn lạnh giọng nhắc nhở.
Mộc Nghiên bừng tỉnh, xoay người đi theo sau Phó Cẩn Dật vào phòng ăn, bữa ăn này có vẻ rất khó nuốt, khí thể áp bức vô hình tỏa ra từ người hắn khiến cô cảm thấy ngộp thở.
Sau bảy bảy bốn chín phút đồng hồ cuối cùng bữa ăn sáng cũng kết thúc, Mộc Nghiên thở phào nhẹ nhõm, lén ngẩng đầu nhìn Phó Cẩn Dật.
"Chuyện trên hot search cô định giải quyết sao?" Phó Cẩn Dật gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, ngẩng đầu nhìn Mộc Nghiên, hỏi.
Mộc Nghiên hơi giật mình trước câu hỏi đột ngột của hắn, cô biết làm sao được, mọi chuyện đâu phải cô làm đâu.
"Tôi không biết nữa..." Cô thành thật đáp.
"Không biết?!" Hắn hơi nhíu mày, cười khẩy, "Nếu không biết tại sao vẫn làm?"
"Tôi không có đẩy cô ta, là cô ta tự ngã." Mộc Nghiên hơi bực bội nói.
Phó Cẩn Dật bật cười thành tiếng, "Vậy à? Có vẻ không giống tác phong của cô cho lắm."
Mộc Nghiên nhíu chặt lông mày, dáng vẻ của Phó Cẩn Dật bây giờ thật khó ưa mà, nếu không phải vì tình cảnh bây giờ của cô không cho phép thì cô đã táng cho hắn một trận rồi ấy chứ.
"Cứ xem như trước đây tôi không được tốt cho lắm nhưng bây giờ tôi thay đổi rồi.
Anh đừng có lúc nào cũng nghĩ xấu về tôi." Cô khó chịu nhìn hắn, bực bội nói.
Phó Cẩn Dật cong môi, không nói gì, đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
Nhìn theo bóng dáng hắn khuất dần, Mộc Nghiên thầm thở phào nhẹ nhõm, ở gần hắn thật sự có chút khó thở.
Sau khi Phó Cẩn Dật đi làm, Mộc Nghiên mới trở về phòng của mình, tạm thời vì vụ việc lùm xùm trên hot search nên cô không có ra ngoài.
Hơn nữa hiện tại cô không phải nữ chủ Mộc Nghiên nên cô tuyệt đối sẽ không bước chân vào giới giải trí, cô đã suy nghĩ kĩ, nếu ông trời đã cho cô cơ hội được sống tiếp thì cô sẽ nắm bắt thật chặt.
Tương lai phía trước cô sẽ từ từ thay đổi, cô sẽ không ngu ngốc đi yêu tên nam chính Bạc Tư Yến, cũng sẽ không đi gây sự với nữ chính Bạch Cửu Giai.
Nghĩ thông suốt, Mộc Nghiên trở nên vui vẻ hẳn nhưng vấn đề trước mắt vẫn khiến cô khó khăn, tạm thời cô chưa biết phải giải quyết vụ lùm xùm trên hot search ra sao nữa.
Mộc Nghiên chán nản buông điện thoại trên tay xuống, tự lẩm nhẩm: "Haizz...làm sao để giải quyết vấn đề đây? Có vẻ như Phó Cẩn Dật không có ý giúp mình..."
Lăn qua lăn lại vài lần, bỗng đầu cô nảy ra một ý nghĩ điên rồ, để bảo toàn mạng sống cô phải làm như vậy.
Cô nghĩ: 'Phải công lược nam phản diện! Đúng, phải khiến hắn yêu cô!'.