Cố Mạc Chi đau như có hàng ngàn lưỡi dao đâm vao cơ thể.
Lục phủ ngũ tạng đều quặn thắt lại.
Thân hình nhỏ nhắn nằm co ro, cắn chặt môi lại, chỉ nghe thấy tiếng” Ư” nho nhỏ từ miệng thoát ra ngoài.
Cố Mặc, Tần tuấn duật cùng những người khác đều có mặt, đứng cách giường nơi Mạc Chi nằm.
Cố Mặc chính là đau lòng.
Hắn vì phút giây nóng giận mà quên đi việc bản thân Mạc Chi bị bệnh.
Nhưng điều làm hắn càng đau hơn chính là, Mạc Chi cảm thấy hắn bẩn, thấy hắn ghê tởm.
Tiểu bạch kiểm Phong Vũ chạm vào cô thì được mà hắn là anh trai, là anh trai cô mà lại không thể? Nực cười, thật nực cười!Phong Vũ chính là lo lắng không thôi, tay nắm chặt bàn tay cô:” Mạc Chi...!Chị ráng chịu chút, bác sĩ Lưu sắp đến rồi...!Không được khóc, nơi đây còn có người ngoài”.
Cậu chính là đưa tặng mấy người bọn hắn một đòn chí mạng.
Chẳng phải chữ “người ngoài” ấy đã khiến tất cả biến sắc sao? Mang tiếng là thanh mai trúc mã nhưng lại chẳng hề quan tâm đến Mạc Chi, thậm chí trước đây còn ra tay đẩy cô xuống cầu thang, mất trí nhớ...!Bọn hắn thấy cả người tội lỗi...!
Còn mạc Chi, cô uất ức, giờ đây bản thân chính là yếu đuối chưa từng thấy:” Vũ...!Đau lắm...!chị đau lắm...”
Bác sĩ Lưu đến, chạy thở hồng hộc, vội tiêm cho Mạc Chi một liều thuốc.
Rốt cuộc cô cũng vơi dần cơn đau, chìm vào giấc ngủ sâu.
Bác sĩ Lưu đã tuổi trung niên, cả mặt hằm hằm.
Giữa trưa trời nóng cũng bị gọi đến, lại cộng thêm cơn tức giận, ông quát sa sả vào mặt Phong Vũ:” Tôi nói cậu bao nhiêu lần rồi hả? Một tháng bốn lần, vui lắm sao? Đang yên đang lành, rốt cuộc lại đụng vào thứ gì khiến con bé phát bệnh như vậy? Lần này tôi mà không đến kịp, không biết mấy người tính để con bé đau trong bao nhiêu lâu? Cháu gái tôi để mấy người hại thành như vậy, rốt cuộc là vì sao hả?”.
Cố Mặc đứng ra, vẻ mặt hối hận:” Cậu.
Là cháu không tốt, để con bé ghê tởm cháu, lại hành sự lỗ mãng chạm vào cổ tay em ấy...!Thật lòng xin lỗi vì đã làm phiền cậu!”.
Thấy người cháu trai đang nhận lỗi mà cúi đầu trước mắt, ông khẽ sững sờ nhưng rồi cũng bình tính lãi, thở dài:” Cháu làm như thế nào thì làm.
Để một người mới quen Mạc Chi hai, ba tháng chiếm thế thượng phong, người làm anh như cháu, cần xem lại rốt cuộc bản thân đã và đang làm gì khiến con bé thành ra như vậy.
Tốt nhất là hãy nhớ lại bản thân rốt cuộc đang nợ con bé thứ gì.
Ta quan sát mấy người các cháu từ nhỏ đến lớn, nay từ một cô bé luôn vui tươi lại thành ra lạnh lùng vô cảm, thương người khác hơn là mấy nam nhân các cháu.
Xem lại bản thân đi”.
Rồi ông xoay người rời đi.
Trước khi đi còn đưa cho phong Vũ hai lọ thuốc đặc chế.
Điều này chứng tỏ, ông là tin tưởng và giao trọng trách chăm sóc mạc Chi cho Phong Vũ.
Sau khi sắp xếp xong, quay lại nói:" Ra ngoài nói chuyện”.
Sáu người con trai tụ tập đầy đủ trong một gian phòng.
Đối mặt với những người đàn ông quyền lực nhưng Phong Vũ không hề sợ trái lại vô cùng kiêu ngạo, chỉ bình tĩnh nói:
” Tôi muốn biết tại sao các anh dạo gần đây lại quan tâm chị ấy như vậy”.
Dung Giai cười quỷ dị:” Cậu không sợ chúng tôi bóp chết cậu sao?”.
Phong Vũ cười ha hả:” Bóp chết? Có khả năng sao? Bóp chết tôi, để xem Mạc Chi chị ấy sẽ làm gì các anh nào?”.
Bọn hắn chỉ lườm nguýt.
Nam nhân ấy mà, khi có thì không biết quý trọng, đến khi để vào tay người khác rồi, mới đâm ra hối hận, muốn bào chữa.
Đều là những con người quen thuộc, song lại không hiểu đối phương đang nghĩ gì..