“ Ngôn.
Hàn Mộ Ngôn.
Anh ấy làm việc trong một công ty giải trí điện tử.
Tuy chỉ là một nhân viên bình thường, anh ấy đã có ước mơ phát triển một dự án game.
Bản thân tôi không nhớ nội dung của dự án đó.
Đại khái, anh ấy muốn chấn động toàn cầu bằng game của mình.
Tôi gặp anh ấy trong một ngày mưa lớn, khi có đám côn đồ có ý đồ xấu với tôi.
Một người đàn ông dịu dàng như anh ấy, lại đứng ra bảo vệ tôi.
Kết quả, bị đánh đến bầm rập cả người...”.
Nói đến đây, cô mỉm cười ra tiếng.
“Bộ dáng lúc đó của anh ấy thực sự khiến tôi hạnh phúc và ấm áp lắm...!Anh ấy sau này biết được tôi muốn trở thành nhạc sĩ, nhà soạn nhạc liền hết mực chăm lo, khuyên bảo, cổ vũ tôi...!Tôi cứ chìm đắm trong niềm say mê của mình, bản thân đã yêu anh từ lúc nào không hay.
Chúng tôi thật sự đến với nhau.
Hôm ấy trời mưa.
Tôi nhớ như in lời tỏ tình của anh ấy...!Tôi say mê yêu anh, say mê chìm vào thế giới của tình yêu...!cho đến một ngày, tờ giấy khám bệnh ung thư giai đoạn cuối của anh bị phát hiện...anh chỉ còn ba tháng duy nhất.
Ba tháng đó, tôi hối hận vô cùng.
Tôi hủy bỏ chuyến bay về nước để ở cạnh anh...!tôi không muốn anh cô đơn một mình...!Ngày Ngôn ra đi, trời mưa...!Cũng là ngày mưa, dự án “Ngôn Chi” được tôi hoàn thành và cho ra mắt...!Ông trời đúng là muốn trêu ngươi chúng tôi đúng không? Ngày mưa...!thật ác liệt...!Từ đó đến giờ, bản thân tôi chính là sợ hãi mỗi khi trời mưa đến...”
Tiếng khóc sụt sùi vang lên trong căn lều nhỏ.
Mạc Chi lúng túng, ánh mắt chua xót: “Đừng...!đừng khóc...!Có phải tôi đã nói sai điều gì không?”.
Mọi người đều như những đứa trẻ, vừa khóc vừa nói:
” Không...!chỉ là không ngờ đồng học lại đáng thương như vậy...yêu nhau mà bị chia cắt...!đau nhường nào chứ...?”
"Thật xin lỗi, để cậu nhớ lại chuyện cũ...!Mình thật đáng trách"
Mạc Chi cười nhẹ, ánh mắt dần tan biến đau thương, lại quay trở lại bộ dạng cao ngạo.
Mà lúc này, trên gương mặt vốn hiền lành của Đàm Thanh Nhã lại hiện lên tia lạ thường.
[............]
Buổi tối là vũ hội.
Vũ hội rộng lớn tổ chức ở sân trường.
Các tiết mục văn nghệ của các khóa lần lượt lên biểu diễn.
Nữ chủ Đàm Thanh Nhã diễn bản “Cinderella” cùng Bạch Lăng Đằng-nam chủ giàu có nhất trong số các nam chủ.
Chính là có hắn hợp diễn kịch nhất.
Những người còn lại đều là nghề nghiệp đặc thù.
Phải nói rằng, gương mặt Đàm Thanh Nhã thực sự rất đơn thuần, rất trong sáng, đáng yêu và mỏng manh, dễ vỡ.
Đòi hỏi người đàn ông phải che chở, nâng như nâng trứng.
Mạc Chi bước vào, chiếc váy đuôi cá tím như màn đêm đã bó sát cơ thể tuyệt mỹ, tóc xoăn sóng búi sau gáy.
Làn da cô mịn màng, trắng trẻo như phát sáng giữa màn đêm, giữa giới thượng lưu đen tối bẩn thỉu.
Nhìn tổng thể, là một đại mỹ nữ nóng bỏng.
Thật tình, cô không muốn đi chút nào, nơi này thật sự ồn ào..., Không hợp với tính cách ghét nơi đông người của cô.
Nếu không phải anh hai cùng ba mẹ ép đi thì Mạc Chi cô đây còn đang ngủ khướt ở nhà rồi...
Không quan tâm những ánh mắt xung quanh đang nhìn về phía mình, Mạc Chi ngang nhiên đứng cạnh bàn đồ ăn, nâng một ly rượu lên.
Cô nhìn xung quanh, thấy anh trai Cố Mặc liền bước tới khoác tay, tiến vào hội trường chính.
Đập vào mắt là khung cảnh xa hoa, tráng lệ, ánh đèn vàng sáng rực, sân khấu lớn là điểm nhấn chính.
Đối mắt với cô là ba nam chủ áo vest đen chỉnh tề và nam chủ Bạch Lăng Đằng mặc y phục hoàng tử phương tây màu đỏ trắng chói mắt.
Tượng đài nhan sắc đều tụ họp ở đây.
Dường như từ khi Cố Mạc Chi một thân váy dạ hội quyến rũ, mị hoặc khoác tay Cố Mặc Tây trang đen, mái tóc vuốt gọn gàng ra phía sau thì tâm điểm chú ý đều đặt lên hai người.
Cố Mặc cười lịch sự: “ Đã lâu không gặp” với bốn người kia rồi quay sang dựa sát vào Mạc Chi:” Đi dạo trước đi”.
Mạc Chi uống một ngụm nhỏ rượu vang:” Ừm chút nữa nhớ giành chỗ ngồi cho em.
Em muốn nghe ca nhạc, xem kịch vừa trẻ con vừa nhàm chán...” rồi dời đi.
Thấy ánh mắt những người bạn thân nhìn em gái mình như muốn ăn tươi nuốt sống, hắn cười :
“ Thôi.
Tính khí nó là vậy.
Các cậu đều biết mà”.
Bạch Lăng Đằng nghiến răng nhìn Cố Mặc, nét ôn nhu thường ngày biến mất:
” Lần nào gặp mặt cũng nói mỉa, châm biếm, lần nào cũng như tát thẳng vào mặt chúng tôi.
Cậu xem ai chịu đựng nổi? Đóng kịch thì sao? Chỉ một chuyện nhỏ cũng nói mỉa được.
Tôi thấy em ấy chính là thèm đòn!”.