Kịch “ Cinderella” đã diễn ra trong tiếng hò reo của mọi người, ai nấy đều phấn khích.
Chỉ có Cố Mạc Chi ngồi cạnh Cố Mặc cùng ba nam chủ khác là khó chịu không thôi.
Cô sợ bản thân sẽ phát bệnh ngay tại nơi này, nên đã cố tình nhích ghế gần Cố Mặc, ánh mắt đáng thương:“Anh...!Em không muốn xem kịch.
Em không muốn nhìn thấy đôi mắt đó nằm trên gương mặt của tên kia...”.
Cố Mặc ân cần trấn an cô:
“ Vậy thôi.
Em tựa vào vai anh ngủ đi.
Bao giờ đến tiết mục nhạc thì anh gọi em dậy...”.
Cố Mạc Chi gật đầu, tựa vào vai Cố Mặc để hắn khoác áo ngoài lên vai cô, để cô không bị trúng gió.
Mà những lời này lại bị những người bên cạnh nghe thấy, tay nắm thành quyền.
Thẳng đến lúc lâu sau, Mạc Chi bị đánh thức.
Cố Mặc vẻ gấp gáp: “ Tiểu Chi! Anh...!anh đột nhiên có việc gấp, phải đi ngay bây giờ.
Đến tiết mục ca múa rồi, em ở đây ngoan rồi về.
Đừng uống nhiều rượu...”.
Mạc Chi cười thích thú: “ Anh đi đi.
Hẳn là con nhóc đó rồi đúng không? Mới về nước mới ngày mà đã làm anh trai em biến thành như vậy rồi...”.
Cố Mặc hơi đỏ mặt, ngại ngùng cười rồi rời đi.
Ngay khi hắn vừa rời khỏi, bóng dáng quen thuộc liền tìm đến.
“ Tiểu ...tiểu Chi...!có thể để anh ngồi đây không?.
Hạ Thừa Lạc ngại ngùng, gương mặt đỏ bừng như hai quả cà chua nói.
Mạc Chi cười nhẹ: “Ngồi đi”.
Dạ Tinh Hàm nhíu mày.
Đã thân thiết đến mức này rồi sao?
“ Sao hắn ta lại ngồi cùng em?”
Mạc Chi cười nhạt nhìn Dạ Tinh Hàm: “ Bởi vì cậu ấy sạch hơn các anh.
Ngồi xa tôi một chút.
Thật khó chịu.”
Cả đám người nghiến răng cành cạch, không nói nên lời.
Cô nói sai sao? Không hề! Mấy người bọn hắn, chính là bẩn từ trong ra ngoài, không thích hợp ở cùng chỗ với một nữ nhân không vướng bụi trần như cô.
Cười chua chát.
Tiết mục văn nghệ đã đến, một nữ sinh khoác lên mình chiếc áo dạ hội trắng tinh khiết, cất lên giọng hát trong trẻo.
Cố Mạc Chi cong môi cười, ánh mắt chắc nịch.
“ Hạ Thừa Lạc.
Cô gái kia là tiểu thư nhà ai?”
Hạ Thừa Lạc nhanh nhẹn.
Được nữ thần hỏi, tim sắp bay ra ngoài rồi.
“ Em không nhớ sao? Đó chính là em gái ruột của Bạch thiếu- Bạch Nhược Y.
Thế gia Cố- Bạch thân nhau, tại sao em không biết?”
Mạc Chi đỡ trán : “Hèn chi thấy quen mắt.
Hóa ra là em gái dịu dàng đó a...”
Bạch Nhược Y là đại tiểu thư Bạch gia, là công chúa nhỏ được nuông chiều.
Cô bé mới 17 tuổi, có ước mơ trở thành minh tinh, tiếc là Bạch Gia không cho phép dấn người vào giới giải trí thối nát bẩn thỉu nên ước mơ chỉ có thể thực hiện ở trường học Cẩm Thành.
Cố Mạc Chi cùng cô bé không tiếp xúc nhiều, làm sao quen đây? Hơn nữa một phần kí ức của “Cố Mạc Chi" còn chưa lấy lại được, còn rõ ràng mơ hồ.
Thật sự là một trở ngại lớn.
Kí ức quan trọng khi còn ở nước ngoài của con nhóc này cũng không có.
Hẳn là, cơ thể này muốn quên đi?
Cố nhẫn nhịn ba ngày lễ hội, cơ thể mệt lả.
Bản thân cô chính là ghét những nơi đông nghười như vậy.
ồn ào, phiền phức đều tụ họp.
Nhưng nghĩ đến bé con Bạch Nhược Y, bản thân lại phấn khởi.
Vừa hay được nghỉ thêm 2 ngày, có thể từ từ...!triển.
Bạch gia.
Quả thật danh bất hư truyền.
Bạch gia giàu có, cả căn nhà không khác một tòa lâu đài là bao.
Kiến trúc cổ kính phương Tây, xung quanh chủ yếu chính là cây cỏ hoa lá, cảm giác thanh thoát, bình dị lan tỏa từng ngóc ngách.
Phòng khách rộng lớn, nằm ở lầu 1 trong tổng số 5 tầng của tòa lâu đài này.
Có lẽ vì gia tộc quyền quý này có rất nhiều thế hệ nên mới rộng lớn như vậy.
Nghe nói, cuối tuần tất cả mọi người mới trở về.
Cả căn phòng sang trọng, xung quanh có chậu cây, bình sứ, điểm nhấn là bộ sofa kích thước khủng, sức chứa không tầm thường.
Mạc Chi cúi đầu chào hỏi Bạch gia chủ và Bạch gia chủ phu nhân đang ngồi ở sofa, câu nệ lễ tiết.
“Chào chú Bạch, dì bạch.
Lâu rồi không gặp, mọi người vẫn khỏe chứ?”.