Lục Vân Phong rất bực bội, hẳn thật sự không có tâm trạng để ứng phó với mấy người này.
“Được được được, ông mau nói đi, tôi mệt lả người rồi.” “Cảm ơn cậu” Giám đốc Trương cúi thấp người với hẳn,
rồi đứng thẳng dậy, khóe mắt ươn ướt, nụ cười mừng rõ: “Ngày mai tôi sẽ từ chức, nên cậu đừng lo lắng”
Giám đốc Trương xoay người định rời đi. Lục Vân Phong gọi anh ta lại: “Đợi đã, tại sao ông lại từ chức?”
“Tôi..."
Lục Vân Phong hiếu rõ, lần này ông ta đã “hại” mình tổn thất mấy trăm triệu, nên muốn từ chức,
Lục Vân Phong cười nói: “Thầy Trương, ông là Định hải thần châm của nhà máy chúng tôi. Hôm nay nếu lô thuốc này không có ông, tôi cũng không dám nghĩ đến hậu quả Ông đi rồi, sau này lại có chuyện như này nữa thì ai sẽ mật báo tin tức cho tôi? Ai sẽ giúp tôi sửa chữa sai lâm? Cho dù ông ghét tôi, cảm thấy tôi không phải là con người thì cũng phải có tí tình cảm với nhà máy số chín chứ? Những người bị bệnh kia cười cần phải có thuốc tốt thực thụ. Bệnh tật cần linh dược, nên cần ông ở lại đây để giúp bọn họ vượt qua cửa ải.”
*Gậy như ý mà Tôn Ngộ Không sử dụng trong tiếu thuyết Tây Du Ký,
Giám đốc Trương thật sự không dám tin răng như những lời này sẽ được thốt ra từ miệng của Lục Vân Phong.
Ông ta kinh ngạc không thôi, đồng thời cũng rất cảm động.
“Sếp Lục, từ tận đáy lòng tôi muốn nói một câu, trước. đây tôi có hiểu lầm với cậu, tôi xin lỗi cậu. Chuyện ngày hôm nay, cậu thật sự đã khiến tôi mở mang tầm mắt, từ nay về sau...”
“Được rồi, được rồi, được rồi..” Lục Vân Phong lên tiếng: “Thầy Trương, tôi thật sự không còn sức lực để nhận lời xin lõi hay cảm ơn từ ông. Ông hãy nghỉ ngơi cho khỏe để ngày mai tiếp tục làm việc. Tôi mệt rồi, chúng ta có lời gì thì ngày mai hãng nói được không? Hôm nay đã quá xui xẻo rồi"
Ồ„ thôi, thôi được rồi. Vậy cậu nghỉ ngơi sớm đi”
Lục Vân Phong thở dài. Triệu Cương bật ngón cái: “Cậu chủ, cậu giỏi ghê. Mới nấy diễn vừa phải lắm.”
Lục Vân Phong mặt không cảm xúc: “Thật không?”
“Tuyệt đối là biểu diễn với cấp bậc ảnh đế Oscar, lão Trương kia sắp phát khóc rồi”
“Câm mồm, lái xe"
“Vâng.”
Lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh “Anh Vân Phong, anh định rời đi à?”
Lục Vân Phong đã mở cửa xe, quay đầu lại nhìn. Từ Tuyết Kiều đang đứng cách đó không xa. Cô đã đứng đây được một lúc rồi, mới nãy cô đã nhìn thấy hết cuộc trò chuyện giữa hãn và giám đốc Trương
“Anh rất biết mua chuộc lòng người.” Từ Tuyết Kiều nói “Có lẽ lần này thầy Trương sắp phục anh sát đất rồi”
Lục Vân Phong áp trán lên khung cửa xe năm giây trước, rồi mới ngẩng đầu lên: “Mặc kệ cô muốn làm gì thì ngày mai hằng nói. Hôm nay tôi chẳng hề làm gì cả, có giỏi thì cô bảo Long Ngạo Thiên đến đánh chết tôi ngay lúc này đi,
“Sao anh cứ nhắc đến người đó thế?” Từ Tuyết Kiều cũng ngáp một cái: “Trời sắp sáng rồi, mời tôi đi ăn sáng đi.”
Lục Vân Phong nhìn cô lắc đầu, bình tĩnh nói: “Ngày mai sẽ tuyên bố kết thúc. Một là cô chuyển hết cổ phần cho tôi, hai là tôi chuyển hết cổ phần cho cô. Từ nay về sau chúng. †a đừng bao giờ qua lại nữa, cứ coi như không quen biết đối phương, ok không?”
Từ Tuyết Kiều không biết rốt cuộc người này bị gì, mình đã đảc tội hẳn ở chỗ nào?
Tại sao hãn lại ghét mình đến thế? Từ Tuyết Kiều cảm thấy mình đã bị tổn thương Từ nhỏ đến lớn, chàng trai nào cũng thích chơi với mình, làm gì có ai không khen mình dung mạo như hoa, thông minh động lòng người?
Tại sao tên này nhìn thấy mình lại giống như nhìn thấy phân chó thối vậy?
Từ Tuyết Kiều không vui: “Tại sao anh lại đột ngột ghét tôi đến thế?”
Lục Vân Phong mở cửa xe ra: “Không biết, cũng không quan trọng. Tạm biệt.”
Dứt lời hẳn cũng không thèm đợi cô trả lã chui vào xe nhắm mắt nghỉ ngơi: “Triệu Cương, về nhà-
'Đưa mất nhìn xe của Lục Vân Phong lái đi, Từ Tuyết Kiều vô cùng ấm ức,
Chắc chản đầu óc của tên chết bầm này có vấn đề.
Hồi bé luôn lừa gạt đòi làm bác sĩ cho mình, tại sao bây giờ lại đối xử với người ta như vậy?
Nếu anh muốn cách xa tôi, vậy thì tôi sẽ bám mãi lấy anh, chọc anh tức chết.
Lục Vân Phong vê nhà, cởi áo khoác ra ném xuống sàn, cả người nhào thẳng xuống, ngủ thiếp đi
Mặt trời đã lên cao.
Cuối cùng Lục Vân Phong cũng có chút ý định muốn thức dậy. Cánh tay vô thức quơ quào, chợt chạm vào một đồi núi nhỏ mềm mại
Hả? Hắn bóp hai cái, thật sự rất mềm.
Cái gì thế này?
Hắn mở mắt ra. Chết mợ rồi!