Chiến thần Long Ngạo Thiên thật sự muốn ra tay rồi.
Đây là cơ hội để thể hiện bản thân. Nhưng tên Lục Vân Phong chết tiệt đó, tại sao... sao hản không giả ngầu? Hản kéo trái kéo phải một mình chặn hơn chục tên vệ sĩ, vất vả đến nỗi đổ mồ hôi đầm đìa, có đáng không?
Để họ lên đi, tôi xin anh đấy. Tôi quá khao khát giá trị cơ hội này. Nếu tôi không tăng lên, hôm nay tôi sẽ không thể nào thu dọn tàn cuộc.
Trong lòng Lục Vân Phong cũng đã hạ quyết tâm.
“Nhất định không để anh ta tăng giá trị cơ hội. Không được, không được, hôm nay nhất định không được”
“Sau này anh ta chính là trời, là chiến thần, anh ta nói cái gì cũng đúng, mình sẽ không cố chấp với anh ta nữa.”
“Anh ta có thể đưa Lãnh Thanh Thu đi thì cứ việc đưa đi, còn không đưa đi được cũng là do bản thân anh ta. Dù sao cũng không dính dáng đến mình”
Long Ngạo Thiên gần như phát điên: "Cái đó... anh Lục, có phải anh rất khó chịu với tôi hay không?”
Lục Vân Phong không dễ dàng gì mới khiến mọi người bình tĩnh lại, dang rộng vòng tay chặn một nhóm ï: "Đâu có, đâu có. Tôi rất dễ chịu, cũng rất sảng khoái. Tôi thấy anh và Thanh Thu rất xứng đôi, khi kết hôn nhớ gửi thiệp cưới cho tôi nhé, tôi sẽ đến dự."
Long Ngạo Thiên không có cơ hội để trổ tài, nóng lòng xoay người: "Hay là anh cứ để họ lên đi? Dù sao thì họ cũng đến để bảo vệ anh mà”
"Không, không, không, anh yên tâm, chỉ cần hôm nay có. tôi ở đây, bọn họ sẽ không xông lên đâu." Lục Vân Phong quay người lại, hét lớn với đám vệ mà nhúc nhích tôi sẽ giết người đó."
Lãnh Thanh Thu hiểu rồi, xem ra Lục Vân Phong đã đoán trước được một số chuyện sẽ xảy ra.
Hơn nữa bây giờ mọi chuyện đã thay đổi hoàn toàn.
Bây giờ xem ra: Lục Vân Phong muốn nhịn cho xong chuyện, trong khi Long Ngạo Thiên lại sợ chuyện chưa đủ lớn, muốn làm to chuyện hơn nữa.
Lãnh Thanh Thu đã nhìn thấu bộ mặt thật của Long Ngạo. Thiên, tức giận nói: "Long Ngạo Thiên, đủ rồi. Cút. Cút ngay đi. Nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát."
Sắc mặt Long Ngạo Thiên tái nhợt.
Anh ta đường đường là chiến thần trở về, bên ngoài chẳng có ai dám sỉ nhục anh ta như vậy cả. Không ngờ hôm nay lại bị sỉ nhục đến mức này.
"Được. Anh đi. Nhưng Thanh Thu em hãy tin rằng sau này. bất cứ lúc nào hay bất cứ nơi nào, bất kể em gặp phải nguy. hiểm gì, anh cũng sẽ bước đến bảo vệ em, cho dù có là kẻ thù
của cả thế giới cũng được."
Lãnh Thanh Thu cố nén cơn buồn nôn, giơ tay: "Mau cút đi"
Long Ngạo Thiên không nói gì nữa.
Sắc mặt anh ta tối sầm, quay người lại hung hăng trừng mắt nhìn Lục Vân Phong.
Lục Vân Phong khóc không ra nước mắt, cẩn thận nói: "Thật sự không phải lỗi của tôi, tôi cũng... không hiểu. Anh... không thấy ngột ngạt sao?"
Long Ngạo Thiên hừ một tiếng, ủ rũ bỏ đi.
Lục Vân Phong suýt nôn mửa trong nhà vệ sinh.
Qua vài lần xuyên không trước đây, hẳn đã tóm tắt được ba quy tắc để sinh tồn với vai phản diện.
Đầu tiên, đừng cạnh tranh với nam chính, chắc chắn đó là con đường chết nhanh nhất.
Nam chính là ai cơ chứ? Làm sao anh ta có thể chịu đựng khi bị người khác la mắng? Anh ta còn muốn mắng hẳn ngay cả khi hắn không mắng anh ta kia kìa, nhưng nếu hắn mắng... anh ta sẽ giết hắn ngay.
Thứ hai, bạn gái của nam chính không thể chạm vào, tránh càng xa càng tốt. Những phụ nữ thiểu năng đó đều có độc, khi nam chính giết hẳn, họ sẽ chỉ vỗ tay khen ngợi nam chính dũng cảm và bất khả chiến bại, sau đó nhào vào lòng anh ta.
Thứ ba, tuyệt đối không được làm chuyện xấu. Nếu để nam chính nhìn thấy bạn làm chuyện xấu. Ha ha. Bạn đã trúng thưởng rồi. Bạn đã thành công trở thành bao cát của nam chính, đóng góp một phần nhỏ vào thành công to lớn của nam chính.
Ting ting.
Hệ thống nhắc nhở: [Thân ái. Chúc mừng ký chủ đã hoàn. thành khảo nghiệm sinh tồn giai đoạn đầu, độ khó là một sao. Chúng tôi đã chuẩn bị cho ký chủ thân yêu giải thưởng đầu tiên.]
Lục Vân Phong: “Phần thưởng là gì?”
[Phần thưởng là một chiếc xe thể thao.]
Lục Vân Phong trợn tròn mắt: "Ngươi đang đùa gì vậy? Ta là trưởng nam nhà họ Lục đứng đầu bốn gia tộc lớn ở Tuyết Thành, đồng thời là đại gia sở hữu tập đoàn Lục Phong. Ta đã tự cứu mạng mình khỏi miệng con mãnh thú Long Ngạo Thiên
đó, vậy mà mi chỉ thưởng cho ta một chiếc xe sang?”
[Ký chủ, đừng kích động, chiếc xe sang này không phải xe bình thường đâu.]
“Có gì đặc biệt chứ?” Lục Vân Phong gào thét. [Xe thể thao này có đủ bốn bánh đấy.]
"Mi..."
Lục Vân Phong kìm nén cơn giận: "Cái cô Lãnh Thanh Thu đáng chết đó rốt cuộc bị làm sao vậy? Dựa theo cốt truyện, không phải cô ấy nên rời đi cùng chiến thần sao? Sao bây giờ lại thành như vậy?"
[Tam thời chúng tôi không biết tình hình của cô Thanh Thu, nếu muốn biết rõ hơn, mời ký chủ chủ động nói chuyện với cô ấy đi.]
"Ta nói chuyện với cô ấy ư? Vừa rồi ánh mắt của Long Ngạo Thiên như muốn bóp chết ta." Lục Vân Phong sắp phát điên rồi.
Lục Vân Phong phát điên xong, hắn lại rụt rè: "Làm ơn giúp †a nghĩ cách để bọn họ về bên nhau càng sớm càng tốt. Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì ta cũng sẽ bị mấy người chơi chết."
[Xin ký chủ đừng lo lắng, phản hồi chúng tôi nhận được ở đây là muốn chúng tôi chơi chết ngài.]
"Ông nội nhà mi—”"
Trong phòng sách của Lục Quảng Hoành.
Lục Quảng Hoành vẻ mặt nghiêm túc: "Ngồi đi."
Lục Vân Phong cẩn thận ngồi xuống.
"Nói đi, đã xảy ra chuyện gì, con lại giấu diếm cái gì?"
“Không có ạ” Lục Vân Phong bối rối.
"Hừ. Con gạt được bố sao? Bố còn không hiểu hạng người như con à?" Lục Quảng Hoành trịnh trọng nói: "Nói cho con biết. Tốt nhất con nên kiềm chế lại, đối xử với Thanh Thu cho đàng hoàng, nếu không bố sẽ không tha cho con."
Lục Vân Phong nói: “Cô ấy sẽ không gả cho con đâu. Ở Tuyết Thành này mọi người đều biết cô ấy ghét với con đến nhường nào mà.”
“Vậy thì tại sao hôm nay con bé lại đột ngột quay ngoắt 180 độ, đồng ý liên hôn?”
"Con thực sự không biết. Con cũng đang thắc mắc đây.”
"Vậy tại sao con lại đột ngột trở nên đứng đắn, không muốn liên hôn nữa?"
"Con... có người mình thích rồi."
Lục Quảng Hoành nheo mắt lại: “Con đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ.”
Lục Vân Phong vô cùng chán nản, không muốn nói nữa. “Chuẩn bị một món quà, chút nữa đến thăm ông nội nuôi." Lục Vân Phong sửng sốt: “Ông nội nuôi của con ạ?”
Ồ. Đúng rồi.
Cốt truyện chính của quyển sách này là: Ở Tuyết Thành có tổng cộng bốn gia tộc lớn: Lục, Trần, Từ và Lãnh.
Trong đó, nhà họ Lục là hùng mạnh nhất, tiếp theo là hai nhà Trần Từ, bởi vì mấy năm gần đây kinh doanh không thuận lợi, nhà họ Lãnh đã suýt sụp đổ.
May thay Lãnh Thanh Thu đã tiếp quản, làm việc bận rộn trong hai năm, biến thua lỗ thành lợi nhuận, giúp nhà họ Lãnh ổn định thị trường, tránh được nguy cơ hoàn toàn phá sản...
Vì vậy, nhà họ Lãnh rất coi trọng liên hôn.
Không phải nhà họ Lãnh không biết tính cách của Lục Vân Phong, mà hiện tại người có năng lực nhất ở Tuyết Thành, cũng như nguyện ý cứu nhà họ Lãnh chỉ có nhà họ Lục.
Vì vậy, vì lợi ích của gia tộc, bọn họ chỉ có thể liên hôn.
Thực ra trong thâm tâm họ rất xem thường Lục Vân Phong.
Đây là lí do cốt truyện sụp đổ.
Hắn là một nhân vật phản diện gần như hoàn hảo, cao ráo, đẹp trai, gia đình hào môn, tuổi trẻ thành đạt và tài năng, lãnh đạo tập đoàn Lục Phong vượt qua khó khăn và đứng đầu các trung tâm thương mại.
Nhưng ở thế giới này, người đàn ông đứng đầu chuỗi thức ăn như vậy lại bám đuôi nữ chính Lãnh Thanh Thu.
Tất cả mọi thứ đều để nhân vật chính cảm thấy vui vẻ khi dẫm đạp lên hắn.
Nhân vật phản diện càng ưu tú thì nhân vật chính càng đánh sướng.
Vì Lãnh Thanh Thu, hẳn dựa vào nền tảng vững chắc của mình để ra vẻ giỏi hơn nam chính, bị nam chính dùng đủ loại thủ đoạn làm nhục, trừng trị, cuối cùng bị đánh chết...
Đó chính là số phận của kẻ phản diện nhỏ bé hoàn hảo này.
Nếu muốn sống sót, phải tránh mọi mâu thuẫn với nam chính. Mâu thuẫn lớn nhất chính là mối quan hệ với Lãnh Thanh Thu. Bản thân phải tránh xa Lãnh Thanh Thu nhất có thể.
Chỉ cần sống sót đến cuối truyện là có thể trở về thế thực với phần thưởng phong phú, trở nên giàu có và đẹp trai, kết hôn với một cô gái xinh đẹp thành đạt, đạt đến đỉnh cao của cuộc sống. Còn có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ.
Nhà họ Lục ở Tuyết Thành kinh doanh đã lâu và có quan hệ tốt với nhà họ Trần, Từ và Lãnh.
Đặc biệt là với ông cụ nhà họ Trần, Lục Quảng Hoành còn nhận ông ấy làm bố nuôi, cũng tức là ông nội nuôi của hẳn.
Gần đây ông nuôi Trần Thu Thu bị bệnh nằm liệt giường, mọi người trong nhà họ Lục đều đến thăm, nhưng hẳn chỉ ham chơi bời bên ngoài, vẫn chưa xuất hiện.
Hản đặt hộp quà xuống, chào hỏi rồi chạy thật nhanh.
Đúng. Phải như vậy.
Vừa ra ngoài, đã nhìn thấy người đàn ông cao to bị mình đè xuống trong tiệc đính hôn đang đếm người.
Triệu Cương đầy mặt tức giận: “Người đã đông đủ rồi đúng không?”
Triệu Cương đầy mặt tức giật không?”
“Người đã đông đủ rồi đúng
Hơn ba mươi vệ sĩ đứng thành nhiều hàng hét lên: "Đúng vậy."
"Tốt lắm." Triệu Cương vẫn còn tức giận, sắc mặt tối sầm: "Lễ đính hôn của cậu Lục bị tên Long Ngạo Thiên kia làm gián đoạn. Cơn giận này mọi người có nuốt được không?”
Tất cả đồng thanh: "Không được."
"Nói hay lắm. Cậu Lục là đại ca của chúng ta, từ trước đến nay ở Tuyết Thành chỉ có cậu Lục cướp đàn ông ức hiếp đàn bà, không có việc xấu nào không làm, không ai có thể ức hiếp cậu Lục cả”
Mọi người giơ nằm đấm hét lên: "Cướp đàn ông ức hiếp đàn bà. Làm đủ mọi điều xấu. Cướp đàn ông ức hiếp đàn bà. Làm đủ mọi điều xấu."
Triệu Cương lạnh lùng duỗi tay ra, mọi người đều rơi vào. im lặng, vô cùng thống nhất.
"Do đó chúng ta phải đi tìm Long Ngạo Thiên, dạy cho cậu †a một bài học để đòi lại công đạo cho cậu Lục."
“Tìm Long Ngạo Thiên. Dạy cho cậu ta một bài học. Cướp đàn ông ức hiếp đàn bà, làm đủ mọi điều xấu. Cướp đàn ông ức hiếp đàn bà, làm đủ mọi điều xấu..."
Lục Vân Phong vội vàng chạy tới, kéo Triệu Cương lại: “Anh đang làm gì vậy?”
"Ồ. Cậu Lục đến rồi." Triệu Cương kích động nói: "Cậu Lục, tôi có cách có thể chơi chết cái tên Long Ngạo Thiên đó. Cậu hãy nhìn tôi đi.”
Lục Vân Phong tiến lên đá vào mông anh ta: “Anh rảnh quá rồi phải không?”
Lục Vân Phong nhìn về phía ba mươi mấy thanh niên khỏe. mạnh: “Sau này không được lớn tiếng hô cướp đàn ông ức hiếp đàn bà nữa. Mấy người không muốn cho tôi làm người nữa à?”
Triệu Cương bối rối, gãi đầu nói: "Cậu Lục, vốn dĩ cậu... đã rất vô liêm sỉ"
Lục Vân Phong giận đến run người: “Bây giờ tôi đã biết liêm sỉ rồi, có được không hả?”
"Ồ”" Triệu Cương lớn tiếng nói: "Hiểu chưa hả? Bây giờ cậu Lục của chúng ta muốn làm bitch, còn muốn lập đền thờ. Học
hỏi tỉnh thần."
Mọi người giơ nắm đấm hét lên: "Làm bitch. Lập đền thờ. Làm bitch. Lập đền thờ."
Lục Vân Phong gầm lên: "Cút. Cút hết cho tôi."
Một tên vẫn vừa đi vừa giơ năm đấm, khẽ lẩm bẩm: "Làm bitch... lập đền thờ...
Lục Vân Phong tiến lên đá anh ta một cái: “Thăng nhãi nhà cậu không cần phải cút nữa, hôm nay tôi sẽ đánh cậu một trận”
Triệu Cương túm lấy hẳn: "Này, này, này, cậu Lục, cậu Lục, mấy người này đều được huấn luyện theo chỉ thị của cậu mà.
Mọi người đều đã quen rồi."
Lục Vân Phong tức giận thở hổn hển: “Là anh huấn luyện sao?”
"Đúng vậy, cậu cứ yên tâm, tôi biết ý của cậu, Long Ngạo. Thiên là một tên ăn xin hôi hám, tôi nhất định phải khiến anh ta...
Lục Vân Phong kéo anh ta lại: “Triệu Cương à.”
"Cậu Lục."
"Chúng ta là anh em." Lục Vân Phong nói rất chân thành.
Hản không thể không chân thành, coi như hän đã nhìn ra, người này thật sự quá liều lĩnh.
Hơn nữa anh ta lại cố chấp, nước đổ đầu vịt, nói cái gì anh †a cũng không hiểu.
Mấu chốt là nếu anh ta tiếp tục làm vậy, hẳn sẽ phải gánh hết tội lỗi, đến lúc đó Long Ngạo Thiên vẫn sẽ đánh chết hắn. Vì vậy, chỉ có thể dỗ dành ngon ngọt.
Triệu Cương xúc động nói: "Cậu Lục, tôi không xứng, tôi chỉ là...
Lục Vân Phong nói: "Là anh em, đừng làm vậy nữa. Nghe lời, sau này đừng khiêu khích Long Ngạo Thiên nữa. Hãy bảo mọi người nhìn thấy Long Ngạo Thiên thì tránh xa ra, biết chưa?"
"Tại sao?" Triệu Cương nói: “Tôi không hiểu.”