Trong một phòng họp lớn.
Tiêu Thế Hằng mỉm cười bắt tay Lãnh Thanh Thu: "Sếp Lãnh, người trẻ quyết đoán, quả nhiên là tuổi trẻ tài giỏi. Nào nào nào, chúng ta ký hợp đồng chứ, hợp tác đôi bên cùng có lợi. Ha ha ha. Hợp tác đôi bên cùng có lợi."
Lãnh Thanh Thu lịch sự mỉm cười: "Xin lỗi đã để ông đợi lâu.
"Ồ, không sao, không sao, tới là tốt rồi, tới là tốt rồi. Cô có muốn xem lại bản hợp đồng này một chút không?"
Lãnh Thanh Thu nói: “Không cần, chúng ta ký luôn đi”
"Ồ, thật quyết đoán. Cô đúng là doanh nhân xinh đẹp nhất Bắc Quốc. Rất phóng khoáng. Được, được, được, được, chúng ta ký hợp đồng, chúng ta ký hợp đồng thôi."
Lúc này, cửa bị đá ra.
Âm một tiếng, mọi người đều nhìn qua, cửa kính rơi vỡ vụn đầy đất.
Lục Vân Phong đút hai tay vào túi, đứng ở cửa, vẻ mặt hung ác, không giận tự uy.
Bảo vệ bên cạnh đang định đi tới thì bị Triệu Cương lập tức đè vào ngực.
Triệu Cương chỉ vào hắn ta: "Cậu Lục làm việc, không muốn chết thì cút ra xa một chút.”
Lục Vân Phong không có điều gì khác ngoài tiếng xấu.
Ai không biết Lục Vân Phong thì coi như chưa từng đến Tuyết Thành.
Ai không thầm mắng Lục Vân Phong trong lòng thì chưa từng sống ở Tuyết Thành.
Không ai dám đụng vào hắn.
Lục Vân Phong nới lỏng cà vạt, giãm lên mảnh kính vỡ bước vào, hơn chục người do Triệu Cương mang tới cũng tràn vào, giống như một đám thổ phỉ, ép người của hai đội dẹp sang hai bên.
Lãnh Thanh Thu đột nhiên cảm thấy Lục Vân Phong vô cùng ngầu.
Khí chất không quan tâm của thổ phỉ này, loại bá khí trời thứ nhất đất thứ hai còn mình thứ ba này, thực sự không có gì để nói.
Lãnh Thanh Thu thích những người theo trường phái cứng rắn, cô khó chịu nhất là loại hèn mọn.
Đàn ông không nóng nảy thì nào được gọi là đàn ông đúng không? Đặc biệt là khi cô biết hắn làm vậy là để bảo vệ mình, trong lòng không cảm thấy tức giận mà trái lại nội tâm có chút kích động.
Nhưng trên mặt vẫn giả vờ tức giận: "Lục Vân Phong. Anh đang làm gì vậy?”
Tiêu Thế Hằng cũng sửng sốt: "Ôi trời, sếp Lãnh, người này là ai vậy? Tại sao bất lịch sự như thế chứ?"
Lãnh Thanh Thu nói: “Không sao, có tôi ở đây.” "b8"
Lãnh Thanh Thu giả vờ tức giận nói: "Lục Vân Phong, chúng tôi đang bàn chuyện làm ăn, anh đừng gây chuyện."
"Bàn chuyện làm ăn cái quái gì."
Lục Vân Phong như một đại ca giang hồ, ánh mắt dữ tợn, nhìn xung quanh, mọi người đều cúi đầu không dám nhìn hẳn.
Lục Vân Phong nói: "Tiêu Thế Hằng, lại đây."
Tiêu Thế Hằng nào dám lại gần hắn, thoạt nhìn tên này không giống như người tốt.
Tiêu Thế Hằng quay đầu nhìn Lãnh Thanh Thu, cô trấn an: “Không sao đâu, đừng lo lăng, có tôi ở đây”
Lãnh Thanh Thu tức giận hét lên: "Lục Vân Phong, đừng có gây chuyện nữa. Coi chừng tôi trở mặt."
"Trở mặt ư?" Lục Vân Phong cười nói: 'Hôm nay ông đây sẽ trở mặt trước. Họ Tiêu kia, Lãnh Thanh Thu là vợ chưa cưới của tôi, sao ông dám trêu chọc cô ấy sao?"
Tiêu Thế Hằng sửng sốt: "Ôi trời, ôi trời, là cậu Lục đấy à. Xin lỗi, thất lễ, thất lễ rồi, hiểu lâm, hiểu lầm thôi, tôi và sếp Lãnh đang bàn chuyện làm ăn, không trêu chọc, không trêu chọc."
Lục Vân Phong đi tới trước mặt ông ta, cầm hợp đồng trên bàn lên nhìn thoáng qua: “Mẹ kiếp.”
Hắn xé hợp đồng và ném nó vào mặt Tiêu Thế Hăng: "Đánh cho tôi."
Triệu Cương nhanh chóng đánh ngã Tiêu Thế Hằng, giãm lên ngực ông ta, đột nhiên dừng gậy bóng chày lại: "Cậu Lục, đánh thế nào đây?"
Lục Vân Phong ngồi trên ghế ông chủ ở bên cạnh, bắt chéo chân như ông chủ lớn: “Cứ đánh đến 12 giờ trưa ngày mai, ông ta không thể bò dậy là được.”
"Được." Triệu Cương định vung gậy bóng chày, quay đầu lại nhìn Lục Vân Phong: "Cậu Lục, có phải thời gian này quá chính xác rồi không? Tôi sợ tôi không thể chuẩn như vậy."
"Sao anh nhiều lời như vậy chứ? Cứ đánh là được rồi."
Đoàn đội của Tiêu Thế Hằng chưa từng nhìn thấy trận chiến như vậy? Vì thế không có ai đứng ra cản đường.
Tiêu Thế Hằng hét lên: "Sếp Lãnh, sếp Lãnh, xin hãy giải thích, giải thích..."
Lãnh Thanh Thu nói: "Không sao, không sao, có tôi ở đây." "Hả? Còn không sao ư? A—."
Triệu Cương đã bắt đầu ra tay rồi.