Lục Vân Phong ngồi ở trên ghế chậm rãi đung đưa, cảm thấy vô cùng sảng khoái. Nếu trên thế giới này không có Long Ngạo Thiên, ông đây thật sự có thể muốn làm gì thì làm.
Tiêu Thế Hằng bị đánh đến mức hét lên.
Lãnh Thanh Thu ở bên cạnh nói: "Lục Vân Phong, dừng lại. Đừng đánh mạnh tay như vậy."
Những người bên cạnh Tiêu Thế Hằng đang phát điên. Rốt cuộc hai người này bị gì vậy?
Một người muốn đánh ông chủ của mình đến trước 12 giờ ngày mai đến mức không thể bò dậy được.
Người kia còn nói "đừng đánh mạnh tay như vậy". Vậy phải mạnh tay đến mức nào? Đây có được coi là đánh nhau không?
Lục Vân Phong nhìn Lãnh Thanh Thu với vẻ mặt vô lại: "Tôi, Lục Vân Phong, là kẻ độc ác nhất Tuyết Thành. Đây là phong cách của tôi, không phục sao?"
Lãnh Thanh Thu tức giận trước bộ dạng lấy vô lại làm niềm vui của hăn, đẩy hắn một cái, thấp giọng nói: “Đừng đánh nữa!"
Giống như làm nũng phục tùng.
"Hả?"
Lãnh Thanh Thu trợn mắt: “Đừng đánh nữa, tôi sẽ không ký hợp đồng.”
Lục Vân Phong nói: “Triệu Cương.”
Triệu Cương nói: "Cậu Lục, sắp xong rồi. Tôi tính toán còn cách yêu cầu của cậu ba tiếng hai mươi lăm phút ba mươi chín giây nữa."
Khóe miệng Hàn Nguyệt giật giật.
Trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc hai người này sao vậy?
Thực sự đánh dựa trên tuyến thời gian sao? Sao có thể chắc chắn được? Lại còn chính xác đến từng giây?
Lục Vân Phong nói: "Được rồi, được rồi, đừng đánh nữa, thả bọn họ đi."
Một trò hề đã kết thúc.
Tiêu Thế Hằng không bao giờ ngờ rằng hàng tỷ tiền mặt sắp vào túi rồi mà lại xảy ra chuyện như vậy.
Quan trọng là vì điều gì cũng được nhưng hắn lại khăng khăng cho rằng ông ta đã trêu chọc Lãnh Thanh Thu, bộ dạng
của tôi có thể trêu chọc cô sao?
Tôi trêu chọc Lãnh Thanh Thu không phải là tìm đường chết à?
Chuyện này quá kì lạ.
Người của Lục Vân Phong và Tiêu Thế Hằng đều đã đi ra ngoài.
Lục Vân Phong quay đầu nhìn đoàn đội của Lãnh Thanh Thu: "Các người còn ở đây làm gì? Chờ tôi phát tiền cho các người à?"
Hàn Nguyệt sợ hãi.
Cô ta biết rõ nhất Cậu Lục này đáng sợ đến mức nào, lúc mặt dày cười hi hi đến mức không biết xấu hổ là có thật,
nhưng khi trở mặt không nhận người thân cũng là thật.
Hàn Nguyệt lo lắng nhìn Lãnh Thanh Thu, nhưng cô lại liếc mắt với cô ta.
Hàn Nguyệt lập tức nói: “Mọi người ra ngoài hết đi, để sếp Lãnh và cậu Lục nói chuyện riêng với nhau.”
Mọi người đều đi ra ngoài. Lục Vân Phong vẫn ngồi ở đó giống như ông chủ lớn.
“Đừng rung chân nữa.” Lãnh Thanh Thu đánh Lục Vân Phong một cái.
Lục Vân Phong khinh thường nói: "Đây chính là phong cách của ông đây."
"Nếu anh còn hành động như ác bá trước mặt tôi một lần nữa, tôi sẽ trở mặt đó."
"Ấy, đừng, đừng, đừng, tôi đùa thôi mà" "Nói đi, làm sao anh biết ông ta tới đây để lừa tôi?"
"Hả? Ông ta đến đây để lừa cô à? Ôi trời, hoá ra là như vậy à. Nếu biết vậy, lẽ ra tôi nên đánh ông ta thêm vài tiếng nữa."