Từ Tuyết Kiều giống như bậc thầy lật mặt, cô lau nước mắt, trong nháy mắt nở nụ cười xán lạn: “Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ đi theo anh mỗi ngày. Anh càng thấy tôi phiền thì tôi càng phải lắc lư trước mặt anh, chọc anh tức chết.”
Lục Vân Phong không sợ chuyện gì khác, chỉ sợ chuyện này.
Lúc này hẳn hoảng sợ nhìn cô nữ chính này.
“Tại sao?”
Lục Vân Phong nói: “Phi lý. Mọi người đều bị gì vậy? Lãnh Thanh Thu như thế, bây giờ cô cũng y vậy, hai người đang làm gì thế? Cô ấy xem thường tôi, ghét bỏ tôi là một kẻ bợ đít không có tiền đồ. Từ nhỏ cô đã cảm thấy tôi có ý đồ xấu xa, những năm gần đây dường như ngay cả chào hỏi cô cũng. chẳng muốn chào tôi, hai ngày nay các cô làm sao vậy? Còn để cho người ta sống không?”
“Anh sẽ đính hôn với Lãnh Thanh Thu sao?”
“Tôi đính hôn với cô ấy làm gì.” Lục Vân Phong kích động. nói: “Tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa”
Từ Tuyết Kiều nhìn Lục Vân Phong: “Được, vậy anh đính hôn với tôi đi”
Lục Vân Phong vừa bưng một tách cà phê lên uống, nghe thấy câu này thì phun hết ra.
Hắn bị sặc đến mức một lúc sau cũng không nói nên lời.
Từ Tuyết Kiều lập tức cau mày nhìn hắn.
Lục Vân Phong lại vỗ ngực, rồi lau quần áo, bận rộn hơn nửa ngày: “Chị gái à, cô đừng làm tôi sợ, tôi không có vận may
đó, không thể đùa như vậy được.”
Từ Tuyết Kiều đặt tay lên bàn, một tay nâng căm, cô mỉm cười nhìn Lục Vân Phong.
“Anh Vân Phong, tôi thấy những năm gần đây anh thay đổi rất nhiều.”
“Ð? Nhiều sao?”
“Mặc dù tôi không biết gần đây anh phát điên cái gì, nhưng tôi thấy con người anh thật sự không tệ.”
Lục Vân Phong thở dài: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Lục Vân Phong ngồi ở ghế sau xe ô tô trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hướng phát triển của chuyện này hơi kỳ lạ.
Sau này hắn không thể phong ấn Long Ngạo Thiên, hoặc là phong ấn anh ta cả một đời, hôm nay phong ấn anh ta một ngày đã khiến hẳn sắp phát điên rồi.
Hắn phải nhanh chóng thả anh ta ra, để anh ta chơi đùa với nhóm hậu cung nữ chính đó.
Nếu những cô gái này vây quanh hẳn thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Đầu tiên là Lãnh Thanh Thu thay đổi thái độ bình thường, đột nhiên hôm qua cô đồng ý đính hôn, hôm nay lại chủ động muốn bản thân hắn.
Hiện tại hình như ánh mắt của Từ Tuyết Kiầu khi nhìn hắn cũng không quá bình thường, vậy mà lại nói muốn đính hôn với hắn.
Mặc dù là lời nói đùa, nhưng hẳn không chịu nổi lời nói đùa này.
Nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì hẳn sẽ va chạm gây. gổ.
Không được, mình phải... khiến bọn họ chán ghét, ghê tởm mình, sau đó ước gì cách xa mình mười hai mét.
Hôm nay mình đã đụng nữ chính nhiều lần, mình phải hoãn lại.
Trần Mặc Quần gọi điện tới, nói ông nội của anh ta muốn gặp Lục Vân Phong.
Lục Vân Phong vốn không định đi, nhưng vừa nghĩ tới khoảng thời gian hiện tại tới mười hai giờ trưa mai còn rất dài, khó tránh khỏi việc lắc lư ở bên ngoài sẽ gặp được nữ chính nào đó.
Được. Mình sẽ đi tới nhà họ Trần, uống rượu với Trần Mặc Quần đến rạng sáng, sau đó ngủ một giấc đến mười hai giờ trưa hôm sau, như vậy là ổn rồi chứ gì?