Xuyên Sách Phản Diện Đào Hoa

Anh Ngạo Thiên, anh thật sự phải năng suất lên, mau chóng khống chế đám nữ yêu tinh này đi, bây giờ tôi giống như một tên trộm vậy.

Đến nhà họ Trần, hắn hàn huyền vài câu với Trần Thu Thu rồi kéo Trần Mặc Quân đi lên tầng của anh ta.

Hai người ngồi trên ghế ban công, nhìn ánh chiều tàn, uống rượu vang đỏ, hút xì gà.

Trần Mặc Quần nói: “Lãnh Thanh Thu sao rồi? Đã tóm được cô ta chưa?”

Lục Vân Phong cười: “Tóm cái gì, tôi để cô ấy tỉnh ngủ sau đó đuổi đi rồi”

Trần Mặc Quần cực kỳ kinh ngạc, sau đó giơ ngón tay cái lên: “Khá lắm. Có định lực. Cả cuộc đời Trần Mặc Quần tôi chưa từng phục ai, chỉ phục cậu.”


“Cậu cũng trưởng thành rồi, tìm vài việc để làm đi, sao có thể chơi bời lêu lổng mỗi ngày được?”

“Tôi nghe người ta nói cậu đã gặp chị của tôi đúng không?”

“À, gặp rồi” Đúng lúc này Trần Mộng Vân vừa đi vào phòng khách.

ô ấy cãi nhau với Trần Mặc Quân vì một khoảng chỉ tiêu, kết quả vừa đi vào phòng khách, ngoại trừ việc nhìn thấy em trai của mình thì cô ấy còn nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, đang ngồi trên ban công hút xì gà.

Trần Mặc Quân nói: “Tôi có đề nghị này, cậu mau cắt đứt quan hệ với Lãnh Thanh Thu đi, rồi quay đầu theo đuổi chị tôi. Sau khi chị tôi chia tay cậu vẫn luôn không có bạn trai. Nếu như cậu không lấy trinh chị ấy thì chị ấy vẫn còn trong trắng đấy.

“Cậu có chắc không? Tôi thấy mông của cô ấy rất nở nang, chưa chắc đã còn nguyên tem?”

Trần Mộng Vân tức gần chết.

Hai người đó đúng là cá mè một lứa, cấu kết với nhau làm chuyện xấu. Bọn họ mà gặp nhau thì chưa từng làm chuyện tốt nào cả.

Vậy mà lại dám bàn tán như thế sau lưng cô ấy, một người là mối tình đầu, một người là em trai ruột, vốn nên thân thiết, gần gũi nhất với cô ấy, ai dè bọn họ lại bàn tán về cô ấy mà không hề có sự tôn trọng, còn bằng... giọng điệu như thế.

Trần Mặc Quần nói: “Chị tôi còn nguyên tem trăm phần

trăm. Sau khi chị ấy chia tay cậu thì tiến thẳng vào tập đoàn làm việc, thời gian làm việc trong một ngày gần như hơn mười mấy tiếng, giống như bị điên.”


“Nửa năm sau khi chị ấy tiếp nhận quản lý và điều hành công ty thì càng tránh xa người sống, ngoại trừ công việc thì cái gì cũng mặc kệ.”

Lục Vân Phong nói: “Tôi biết, bây giờ cô ấy còn liều mạng như vậy sao?”

“Không có, cũng không cần thiết.” Trần Mặc Quần nói: “Hiện giờ chị ấy đã hiểu rõ tình hình của cả tập đoàn, cũng đã tự rèn luyện năng lực của mình, nên không còn khổ cực như vậy. Cho nên bây giờ mới có cơ hội. Cậu chỉ cần lấy ra một nửa nhiệt tình khi đối xử với Lãnh Thanh Thu, tôi cam đoan, chị của tôi chính là con ngựa trắng nhỏ dưới háng của cậu, mặc cho cậu tùy tiện cưỡi ngựa.”

Trần Mộng Vân sắp tức điên rồi.

Có người em trai nào nói chị gái như vậy không? Trần Mặc Quần khiến người ta buồn nôn.

Đột nhiên Lục Vân Phong nói một câu đứng đắn: “Này này này, tôi mong sau này cậu đừng nói chị cậu như vậy nữa. Cô ấy là chị của cậu, cậu phải tôn trọng cô ấy một chút.”

“Tôi không có nói kiểu này với người ngoài, không phải cậu là người của tôi à? Tôi nói cho cậu biết, thừa dịp ông nội của tôi còn sống, cậu phải tóm được chị tôi, bên dòng họ tôi không có ai dám phản đối, huống chỉ còn có tôi đây.


Lục Vân Phong ngắm nhìn mặt trời đã ngả về tây, cười khổ lắc đầu: “Không được, tôi với cô ấy đã không còn khả năng quay lại.”

“Vì sao? Chẳng phải chỉ là vài chuyện nhỏ lúc trước thôi à? Vậy mà cũng gọi là chuyện? Có tên con ông cháu cha nào mà chưa từng phóng túng? Chỉ cần sau này cậu đối xử tốt với chị tôi, dòng họ nhà tôi sẽ hoàn toàn ủng hộ hai người.”

Lục Vân Phong âm thầm tự nhủ do cậu không biết tình huống cụ thể, đây không phải là chuyện của hai người bọn tôi, mà ở giữa còn có một nam chính nữa đó.

Tôi không phải là người ăn chay, mà tôi là người có thịt cũng không dám động đũa, cũng không được nhìn.

Lục Vân Phong mỉm cười: “Cậu vẫn nên tự lo cho bản thân mình đi, có lế cậu phải lập gia đình để ổn định hơn. Một khi có trách nhiệm với gia đình thì cậu cũng sẽ trưởng thành hơn đôi chút.”

Trần Mặc Quần thở dài với thực tế”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận