Xuyên Sách Phản Diện Đào Hoa

Lục Vân Phong nói cả nửa ngày: "Năm đó là do tôi sai, nhưng mà bây giờ tôi phải nói rõ ràng với cô, bữa cơm với Hồ Thụ Huy này, cô không thể đi."

Lục Vân Phong vừa quay người đã thấy được ba người trên ghế sofa đang nhìn về phía mình.

Trong nháy mắt đầu óc Lục Vân Phong nguội xuống, hắn ngoan ngoãn cúi người: "Chào cô chú ạ!"

Bố Trần nói: "Ây da, Vân Phong tới rồi à? Ngồi xuống trò chuyện đi."

Mẹ Trần cũng nói: "Vân Phong này, đã mấy năm rồi cháu không tới nhà chúng ta đấy nhé. Ngồi xuống, ăn trái cây đỉ."

"Haizz, mấy năm nay không phải là... Cháu cũng có chút xấu hổ ấy, năm đó cháu không hiểu chuyện, làm cho người lớn buồn phiền nên trong lòng cháu vẫn luôn vô cùng áy náy. Hôm nay là do tâm trạng cháu không tốt lắm, nên muốn tán gẫu một chút với Mặc Quần nhà mình..."

Lục Vân Phong thấy như đầu sắp phình to ra gấp đôi, không ngờ rằng khi mình cùng Trần Mộng Vân gây gổ, bố mẹ người ta vẫn đang ngồi ở nơi này, cho nên hắn mới nói chuyện

dông dài, muốn làm dịu đi tình hình khó xử lúc này.

Trần Mặc Quần nhắc nhở: "Người anh em, chị tôi đã đi rồi kìa."

Lục Vân Phong quay đầu nhìn lại, quả nhiên Trần Mộng Vân đã rời đi.

Lục Vân Phong vội vàng đuổi theo ra bên ngoài: "Chú, cô, hẹn gặp lại."

Mẹ Trần nói với theo: "Cháu có rảnh thì nhớ sang chơi nhé."

"Cháu biết rồi ạ."

Vẻ mặt Bố Trần đầy nghi hoặc: "Chuyện này là sao thế?"

"Ây dà, chuyện của người trẻ tuổi, cứ để cho chính bọn trẻ xử lý đi. Con trai con gái ở cái tuổi này nói yêu là yêu sâu đậm, còn hận thì sẽ hận đậm sâu đấy."

"Nhưng Lục Vân Phong cũng sắp sửa đính hôn rồi mà”

"Năm đó tôi cũng sắp phải đính hôn, không phải là ông cũng ngang nhiên cướp tôi về đấy sao?"

Bố Trần bất mãn lầm bầm: "Đã sắp đính hôn rồi, vậy mà còn đến tìm con gái tôi..."

Mẹ Trần thúc giục: "Tỉ vi tỉ vi, mở âm lượng."

Lục Vân Phong đuổi theo ra cửa thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Trần Mộng Vân.

Hắn bỏ lại Triệu Cương, tự mình lái xe đi tìm khắp nơi, nhưng Tuyết Thành lớn như vậy, làm sao có thể tìm được?

Hắn không thể làm gì khác hơn là khẩn cấp gọi điện thoại cho Lãnh Thanh Thu.

Lúc này Lãnh Thanh Thu đang ngồi cô đơn ở đầu giường, cô đang ôm đầu gối, vừa đau buồn vừa khổ sở.

Tình hình đã hoàn toàn thay đổi.

Bố cô đã đưa tối hậu thư, người như ông ta đã nói một là không có hai, vị trí tổng giám đốc của cô có thể bị bố rút đi bất cứ lúc nào.

Mà Lục Vân Phong đang là người đeo bám lấy cô, đột nhiên lại trở nên vô tình vô nghĩa, ánh mắt nhìn cô cứ như đang nhìn tai ương vậy, chỉ mong cách xa cô ba mét.

Cả thế giới này đều dự định vứt bỏ cô sao?

Lúc này Lục Vân Phong lại gọi điện thoại tới, Lãnh Thanh Thu vừa nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình là Lục Vân Phong, trong lòng đột nhiên dấy lên ngọn lửa hy vọng cháy hừng hực.

Chính cô cũng thấy kinh ngạc vì tâm trạng mình biến đổi quá nhanh chóng.

Mới vừa rồi còn tiêu cực, còn khổ sở đến nhường ấy.

Thấy cuộc điện thoại thì đột nhiên liền vui vẻ, trong lòng có một phần hy vọng, trong nháy mắt đã có hàng trăm ý nghĩa sượt qua trong đầu cô cùng một lúc.

Làm sao mà hắn lại biết gọi điện thoại cho cô? Để làm gì thế?

Có phải hắn thay đổi ý định, muốn theo đuổi cô lần nữa hay không? Hừ, cô cũng không thèm đáp lại hắn đâu.

Nhưng nếu hắn hẹn cô đi ra ngoài làm thế nào? Cô có nên mặc bộ quần áo khác không?

Nói gì đi nữa, cô... cô phải nói chuyện với hắn thế nào đây?

Lãnh Thanh Thu lập tức ngồi dậy, xếp chân ngồi ở trên giường, chỉnh sửa tóc và quần áo một chút, cô còn hăng giọng một cái, sau đó hít sâu một hơi, vỗ ngực tự nhủ bản thân phải tỉnh táo.

Sau đó cô mới dè dặt nhấn nút nghe máy, mặc dù đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng cô vẫn có chút run rẩy: "A lô, có chuyện gì thế?"

"Thanh Thu, cô vẫn còn đang chờ sao? Long Ngạo Thiên về nhà chưa?"

Lục Vân Phong có vẻ đang rất gấp. "Đã đi từ lâu rồi."

"Lập tức phái người đi, phải tìm bằng được Long Ngạo Thiên."

"Tìm anh ta làm gì?" Trong nháy mắt, tâm trạng Lãnh Thanh Thu lại rơi xuống đáy vực như cũ.

Thì ra không phải tìm cô, cũng không phải theo đuổi cô.

Lục Vân Phong gấp đến mức khủng khiếp: 'Hết sức khẩn cấp, hết sức khẩn cấp, tôi cãi nhau với Trần Mộng Vân một trận, cô ấy nổi giận nên đi ra ngoài uống rượu cùng Hồ Thụ Huy rồi. Tôi rất lo lắng cho cô ấy, bây giờ phải tìm được Long Ngạo Thiên, chỉ có Long Ngạo Thiên mới tìm được cô ấy, để cho cô ấy trở lại bên cạnh tôi..."

Lãnh Thanh Thu ngay lập tức nổi điên: "Lục Vân Phong. Anh đi chết đi. Đi chết đi."

Nói xong cô cũng cúp máy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui