Bạch Chỉ tỉnh dậy.
Nhưng hình như có gì đó không đúng.
Rõ ràng tối qua nàng nằm trên chiếc giường êm ái ấm áp, ôm chú mèo nhỏ ngủ thiếp đi.
Thế mà giờ đây, nàng lại nằm trong một hang động ẩm ướt, lạnh lẽo, còn mèo của nàng…
Bạch Chỉ theo thói quen đưa tay sờ xung quanh, chạm vào một thứ gì đó lạnh ngắt nhưng hơi mềm...!người?
Nàng nghiêng đầu, nhìn thấy một thiếu niên đầy máu mặt đang yên lặng nằm bên cạnh.
Bạch Chỉ sờ thử lần nữa, ngón tay nàng dính phải máu sền sệt.
“Trời ơi! Có người chết!!!”
Đến lúc này, Bạch Chỉ mới nhận ra mình không phải đang mơ.
Bị dọa đến kinh hãi, nàng bật dậy, thoắt cái chạy ra khỏi hang động.
Ra ngoài, tầm nhìn trở nên thoáng đãng.
Nàng không ngoảnh đầu lại, cứ thế mà chạy, không biết đã chạy bao lâu, cho đến khi hơi thở hổn hển, nàng mới dừng lại trước một con suối nhỏ.
Hộc...!Nàng vừa rồi chạy thật nhanh...!Từ bé đến lớn, chưa bao giờ nàng lại lanh lẹ như vậy, chẳng lẽ là do nỗi sợ hãi đã kích hoạt tiềm năng trong người nàng?
Bạch Chỉ vừa thở dốc vừa quan sát cảnh vật xung quanh.
Hình như đây là một ngọn núi.
Những dãy núi xanh biếc trải dài bất tận, cây cối xanh rậm rạp, tiếng chim hót líu lo, dòng suối róc rách chảy qua khe đá.
Chẳng lẽ nàng bị bán vào vùng núi? Hay là đang trong một trò sinh tồn nơi hoang dã? Nhưng vừa nãy có một người chết...!Không lẽ là trò chơi sinh tồn giết chóc?!
Bạch Chỉ bị suy nghĩ này làm kinh hoảng, nàng dụi mắt với vẻ mặt kinh ngạc, càng dụi càng nhận ra có gì đó không ổn.
Ngón tay, hình như dài quá mức?
Nàng từ từ giơ tay lên, nhìn đôi bàn tay mình mà suy tư - mười ngón tay dài và sắc nhọn, trông giống vuốt của mãnh thú hơn là bàn tay con người.
Nàng...!đã biến thành quái vật?!
Bạch Chỉ bị cơ thể kinh dị này làm cho cứng đờ, đang định nhìn kỹ thêm thì bỗng nghe trong rừng có tiếng bước chân sột soạt.
Có người đến?
Nàng theo phản xạ nhìn quanh, nhanh chóng núp sau một tảng đá lớn.
“Này, đi lối này liệu có ổn không? Nghe nói khu vực này có La Sát xuất hiện đó.”
“Sợ gì chứ! Bây giờ là ban ngày, La Sát sẽ không ra đâu!”
“Hay là...!chúng ta đi đường vòng đi...!ta vẫn không yên tâm...”
“Này, Thiên Sư Vân Âm đã nói rồi, ngươi còn không tin sao?”
“Nhưng đây là núi Lộc Nguyên...!nhiều dã thú như vậy...”
Tiếng nói của hai người ngày càng xa dần.
Cho đến khi họ biến mất khỏi tầm mắt, Bạch Chỉ mới vỗ ngực, cố gắng làm dịu nhịp tim đập thình thịch của mình.
La Sát, Thiên Sư Vân Âm, núi Lộc Nguyên.
Những thông tin này tụ lại khiến Bạch Chỉ lập tức nhận ra mình đang ở đâu.
Nàng đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết mà mình đọc trước khi ngủ.
Phải biết rằng dù đây là một cuốn tiểu thuyết Mary Sue kỳ ảo, thế giới quan của nó lại rất nguy hiểm.
Cuốn tiểu thuyết tên là ‘Mộc Dao Phương Hoa Lục’, kể về một thế giới giả tưởng lạc hậu, nơi ngoài con người còn có một loài sinh vật gọi là “La Sát” - một loại quái vật tựa như ác quỷ, mạnh mẽ và thích ăn thịt người, bị nhân loại khiếp sợ.
Những nhân vật chính trong truyện tập hợp lại để tiêu diệt La Sát, trong đó có nữ chính - một công chúa cải trang thành nam nhân.
Công chúa được phụ vương và ca ca bảo vệ, luôn khao khát thế giới bên ngoài cung điện, nên đã lẻn ra ngoài khi cả nước cùng nhau tiêu diệt La Sát.
Từ đó, nàng gặp nam chính số một, số hai, số ba...!và trong khi cùng nhau diệt quái vật, cũng tiện thể trải qua một mối tình đa giác căng thẳng và hấp dẫn.
Thế nhưng...!Bạch Chỉ như điên cuồng lao đến bờ suối, bất ngờ quỳ xuống, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong nước -
Phản chiếu trong mặt nước không phải là gương mặt thiếu nữ, mà là một khuôn mặt méo mó như quái vật, máu thịt lẫn lộn.