Xuyên Sách Sau Khi Cứu Bệnh Kiều Hắn Cứ Muốn Giết Ta


Tô Mộc Dao không nói tiếp, nhưng đến kẻ ngốc cũng hiểu hàm ý trong lời nàng.

Bạch Chỉ: ???

Các ngươi sao thế, xen vào việc người khác còn chưa đủ, lại còn bịa chuyện giùm ta?

“Sẽ không đâu! Cha mẹ ta rất giỏi, sẽ không thua nổi một con heo rừng!” Bạch Chỉ lập tức phản bác.

Tô Mộc Dao nói: “Chưa chắc họ bị heo rừng làm hại, nếu không nhầm thì họ đã gặp La Sát.”

Bạch Chỉ thoáng biến sắc: “La Sát? Nhưng cha ta từng nói, La Sát chỉ xuất hiện vào ban đêm.”

Chẳng lẽ bọn họ đã gặp Quý Nguyệt?

“Chúng ta trước đây cũng nghĩ vậy.” Tô Mộc Dao liếc nhìn Giang Tán Tuyết, “Nhưng sau khi lên núi không lâu, bọn ta đã đụng phải mấy tên La Sát hùng mạnh, mà lúc đó chỉ vừa quá ngọ.”

Hiện tại đã là hoàng hôn, nghĩa là họ đã giao đấu với đám La Sát ấy suốt vài canh giờ.

Bạch Chỉ trầm ngâm suy nghĩ.

Nàng chưa từng gặp La Sát vào ban ngày, không biết có phải do đã bị Quý Nguyệt xử lý rồi, hay là những La Sát ấy chỉ bắt đầu hoạt động sau khi nhóm nhân vật chính xuất hiện.

Cũng may họ không đụng phải Quý Nguyệt, nếu không nàng thật sự không dám chắc ai sẽ thắng.

Bị ba người trước mặt nhìn chằm chằm, Bạch Chỉ giật mình, vội khẽ véo đùi, lập tức khiến đôi mắt ngấn lệ.

“Vậy… cha mẹ ta…”

Thiếu nữ không nói tiếp, đôi mắt long lanh ngấn nước, sắc mặt tái nhợt, khiến ai nhìn cũng không đành lòng nói thêm.

Tô Mộc Dao xót xa nắm lấy tay nàng, chân thành nói, “Trời sắp tối rồi, nơi này rất nguy hiểm, mau theo bọn ta xuống núi thôi!”

“Hu hu hu… Hả?” Bạch Chỉ đang nặn nước mắt, nghe vậy lập tức ngơ ngác.

Đi xuống núi cùng họ? Vậy Quý Nguyệt phải làm sao? Hơn nữa, nàng dù sao cũng là La Sát, lỡ bị phát hiện thì… Bạch Chỉ không dám nghĩ tiếp.

“Thôi, vẫn là không cần đâu, ta không muốn bỏ lại cha mẹ…” Nàng tiếp tục lau nước mắt.

“Ngươi muốn một mình qua đêm trên núi sao?” Đường Ánh lạnh nhạt hỏi.

Ngươi có thôi nhiều chuyện không? Bạch Chỉ cắn răng, định đáp trả, thì Giang Tán Tuyết nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng, “Ngươi theo họ xuống núi trước, ta sẽ đi tìm cha mẹ ngươi.”

Bạch Chỉ ngớ người, khẽ hé miệng, sững sờ.

“Giang huynh, nếu đi thì cùng đi, sao có thể để huynh ở lại một mình trên núi?” Tô Mộc Dao là người đầu tiên không đồng ý.

“Nhưng ta dám chắc, dù có tìm thấy, e rằng cũng chỉ còn lại hài cốt.” Giang Tán Tuyết không đáp lời Tô Mộc Dao, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ ngẩn ngơ, chớp mắt, một giọt nước mắt trong suốt lăn dài xuống má.

“Ta… ta hiểu rồi… Ta sẽ đi cùng các ngươi.”

Không còn lựa chọn nào khác.

Dĩ nhiên không thể để Giang Tán Tuyết đi tìm cha mẹ “giả” của nàng, nếu không chắc chắn sẽ bại lộ.

Cũng chẳng thể ở lại trên núi, người bình thường nào lại làm vậy.

Bạch Chỉ bất đắc dĩ đành tạm đồng ý, sau này tính tiếp.

Chỉ là không biết Quý Nguyệt đã đi đâu, liệu sau khi nàng xuống núi, hắn có đi tìm nàng không? Nếu hắn vẫn ở trên núi, Tô Mộc Dao và những người khác chắc chắn sẽ đụng phải hắn.

Vừa âm thầm suy tính trong đầu, Bạch Chỉ vừa bước theo ba người kia.

Giang Tán Tuyết và Đường Ánh không ngừng quan sát xung quanh, Tô Mộc Dao quay đầu nhìn Bạch Chỉ, chậm rãi bước đến bên cạnh nàng, nghiêng đầu hỏi, “À, ta tên là Tô Mộc Dao, kia là Giang Tán Tuyết, còn người kia là Đường Ánh, bọn ta được ủy thác lên đây để tiêu diệt La Sát.

Còn ngươi, tên là gì?”

Hai người được nhắc đến khẽ gật đầu, rồi tiếp tục nhìn ngó xung quanh.

Quả nhiên vẫn như trong trí nhớ của nàng.

Bạch Chỉ hạ mi mắt, nhẹ nhàng đáp, “Ta tên là Bạch Chỉ.”

“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Tô Mộc Dao có vẻ rất tò mò về nàng.

Bạch Chỉ nghĩ đến ngoại hình của mình, ước chừng đáp, “Ta năm nay mười sáu tuổi.”

“À, vậy là ngươi nhỏ hơn ta rồi, ta năm nay mười bảy! Từ nay ngươi là muội muội của ta nhé~” Tô Mộc Dao vui vẻ véo má Bạch Chỉ, ra chiều thân thiết.

“Sư… Sư huynh…” Bạch Chỉ miễn cưỡng cất tiếng gọi.

Cái người Tô Mộc Dao này bị làm sao thế! Nàng ấy đang cải nam trang, nam nhân nào mới gặp đã tay bắt mặt mừng, lại còn nhận muội muội? Làm ơn giữ ý tứ chút đi chứ!

Quả nhiên, Giang Tán Tuyết thoáng liếc nhìn, ánh mắt không chút gợn sóng.

Bạch Chỉ lập tức làm ra vẻ mặt sắp khóc.

“…Tiết chế đau buồn.” Hắn nói khẽ.

Hả?

Bạch Chỉ ngẩng lên, ánh mắt đẫm lệ nhìn hắn, nhưng hắn đã quay mặt đi.

***

Con đường xuống núi thuận lợi hơn dự tính của nhóm Tô Mộc Dao rất nhiều.

Đám La Sát ẩn nấp trong bóng tối không xuất hiện cản đường, Đường Ánh cho rằng có lẽ vì đường đi này khá kín đáo, nên đám La Sát trong núi không phát giác ra.

Chỉ có Bạch Chỉ biết, khả năng lớn là do Quý Nguyệt đã giết sạch đám La Sát trên núi Lộc Nguyên, thêm vào đó ba người Tô Mộc Dao cũng tiêu diệt thêm vài tên, nên có lẽ giờ chẳng còn lại mấy ai.

Dĩ nhiên, trừ nàng ra.

Khi cả nhóm về đến ngôi làng dưới chân núi, trời đã hoàn toàn tối đen.

Từ xa nhìn lại, làng chỉ le lói vài ánh đèn, cả vùng mười dặm xung quanh cũng vô cùng tĩnh lặng, dường như chẳng còn hơi người.

Giang Tán Tuyết đi trước, từ trong tay áo lấy ra một chiếc còi tre, đưa lên môi thổi hai tiếng, ánh đèn trong làng lập tức lần lượt sáng lên.

“Về rồi! Bọn họ về rồi!”

Bạch Chỉ nghe thấy tiếng reo hò vang lên khắp nơi, trong ánh lửa nhấp nhô, một nhóm người phấn khởi chạy về phía họ.

“Các vị tráng sĩ, các vị về nhanh quá! Trên núi tình hình ra sao, có gặp La Sát ăn thịt người không?” Người đàn ông trung niên đi đầu vội vàng hỏi.

Tráng sĩ… Bạch Chỉ không nhịn được liếc nhìn Tô Mộc Dao, quả nhiên thấy nàng ấy có chút lúng túng, nét mặt như thể nhịn không nổi.

Giang Tán Tuyết bình thản gật đầu: “Đụng phải năm con, đã bị bọn ta tiêu diệt rồi.”

“Tốt quá!” Dân làng lại hò reo một trận, Giang Tán Tuyết lạnh lùng bổ sung thêm một câu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui