Bạch Chỉ cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Đây là lần đầu tiên từ khi nàng đến thế giới này, nàng chứng kiến đông người như vậy.
Bị bao nhiêu cặp mắt nhìn chăm chú, nàng luôn lo lắng rằng chiếc sừng nhỏ trên đầu mình sẽ bị phát hiện, chỉ đành cẩn thận bước theo sau Giang Tán Tuyết, cố hòa mình vào màu áo đen của hắn.
“Ngươi rất sợ sao?” Bỗng từ trên đầu vang lên giọng nói lạnh lùng hờ hững, Bạch Chỉ ngẩng đầu, thấy Giang Tán Tuyết đang nghiêng mặt nhìn nàng.
A...!Bị phát hiện rồi.
Bạch Chỉ ngượng ngùng chạm tay lên mũi, hơi lùi lại một chút, “Không… ta chỉ đang nhớ về phụ mẫu thôi.”
“Ăn xong bữa,” Giang Tán Tuyết dừng một chút rồi nghiêm túc nói, “Ta sẽ đi tìm thử lần nữa.”
Bạch Chỉ suýt nữa xúc động đến rơi lệ.
Không cần đâu, đại ca! Không cần phải tận lực như vậy! Ngươi làm vậy khiến ta cảm thấy vô cùng áy náy a!
Nàng liên tục xua tay, đầu lắc mạnh như trống bỏi, “Không cần, không cần, ta biết họ không còn nữa rồi, chỉ là ta vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận… Ngươi đừng ghi nhớ chuyện này trong lòng, thật đó.”
Giang Tán Tuyết đối diện nàng vài giây, thấy lời nàng chân thành, ánh mắt trong trẻo, mới quay đầu đi, “Vậy thì tốt.”
Phù...
Bạch Chỉ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Dù biết Giang Tán Tuyết là người ngoài lạnh trong nóng, nhưng được hân quan tâm như vậy, Bạch Chỉ vẫn cảm thấy có chút không thể đón nhận.
Nàng đoán rằng Giang Tán Tuyết sở dĩ để ý đến cảm xúc của nàng như thế, có lẽ vì chính hắn cũng mất cả cha lẫn mẹ từ khi còn nhỏ, nên càng hiểu rõ nỗi tuyệt vọng cùng đau khổ đó.
Chỉ tiếc rằng, nàng đã lừa bọn họ.
Aiz, tại sao nàng lại là một La Sát chứ? Nếu nàng chỉ là một người bình thường thì tốt biết bao, như vậy nàng có thể quang minh chính đại kết giao với nam nữ chính, chứ không phải suốt ngày lo sợ, cẩn trọng như hiện tại.
Nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Chỉ vẫn cho rằng mình là số mệnh không tốt.
Đã khổ đến vậy rồi, nàng không thể bạc đãi bản thân, thế nên nàng quyết định ăn uống thỏa thích, ăn đến khi Tô Mộc Dao đã lau miệng mà nàng vẫn chưa có ý định dừng lại.
Tô Mộc Dao: “...”
Nữ tử này là có dạ dày không đáy sao? Nàng định ăn tới bao giờ nữa đây?!
Khi Bạch Chỉ ăn xong đến cái đùi cừu thứ ba, Đường Ánh rốt cuộc không nhịn nổi.
Theo lẽ thường, vào giờ này mỗi ngày, điện hạ của hắn hẳn đã tắm gội thay y phục, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, vậy mà hôm nay, điện hạ ngồi xem Bạch Chỉ ăn đùi cừu đến tận lúc này.
Điện hạ tôn quý của hắn a! Bình thường trong cung điện hạ luôn miệng kêu chán chường, bất kể thứ gì mới mẻ thú vị cũng không thể giữ chân nàng ấy quá năm phút, vậy mà hôm nay lại ngồi xem một người ăn suốt cả canh giờ!
Nàng ấy thậm chí còn giúp Bạch Chỉ lau miệng.
“Điện...!công tử!” Đường Ánh bỗng vỗ bàn đứng lên.
Bạch Chí giật mình: Lại có chuyện gì nữa đây?
Tô Mộc Dao cũng nhìn hắn với vẻ mặt nghi hoặc.
Đường Ánh khó khăn nói, “Chúng ta nên bàn chính sự của ngày hôm nay rồi.”
Lúc này Tô Mộc Dao mới bừng tỉnh.
Chính nàng ấy cũng không nhận ra là mình đã nhìn chằm chằm vào Bạch Chỉ lâu đến thế...!Nàng ấy chưa bao giờ thấy ai có thể ăn khỏe như vậy, không chỉ ăn nhiều mà còn ăn rất nhanh, hàm răng đều đặn sắc bén khiến nàng ấy vô cớ nhớ đến loài mãnh thú săn mồi.
Kết quả là nàng ấy đã mải mê nhìn không dứt.
“Khụ...!Bàn chính sự, bàn chính sự.” Tô Mộc Dao che miệng khẽ ho, quay sang Giang Tán Tuyết bên cạnh, “Giang huynh, huynh thấy những La Sát mà chúng ta gặp hôm nay có gì khác biệt so với trước không?”
Vừa nghe đến chủ đề này, Bạch Chỉ liền dỏng tai lên, nghiêm chỉnh ngồi thẳng.
“So với La Sát trước kia, bọn chúng nhanh hơn, cao hơn, mạnh hơn.” Giang Tán Tuyết điềm nhiên đáp.
Bạch Chỉ: “...”
Không ngờ La Sát cũng có tinh thần Thế Vận hội.
“Đúng vậy…” Tô Mộc Dao mặt lộ vẻ lo lắng, “Chẳng lẽ chúng đã tiến hóa?”
“Có khả năng đó,” Giang Tán Tuyết đáp, “cũng có thể là thiên sư trước đây phán đoán sai lầm.”
“Không thể nào!” Tô Mộc Dao lập tức phủ định, “Thiên sư tuyệt đối sẽ không sai!”
Vị thiên sư Vân Âm kia đã nhìn Tô Mộc Dao lớn lên, coi như là nửa bậc phụ thân của nàng, nàng tuyệt đối không cho phép ai xúc phạm hay nghi ngờ ông.
Bạch Chỉ: Xạo quần đi, sai lầm là điều hiển nhiên, hắn về sau còn sai nhiều nữa.
Dù đọc qua bản truyện hơi sơ sài, nhiều chi tiết đã không nhớ rõ, nhưng Bạch Chỉ vẫn còn chút ấn tượng về mạch truyện.
Nói chung vị thiên sư này giai đoạn đầu nhìn có vẻ oai phong, nhưng về sau lại hóa thành một gà mờ vô dụng, trừ việc cung cấp vài viên linh đan diệu dược, hoàn toàn không có chút tác dụng, đến cả cảnh chết trong truyện cũng chỉ được mô tả qua loa không tới nửa trang giấy.
Thật là sơ sài, vô cùng sơ sài.
Giang Tán Tuyết không tiếp tục bàn luận về chuyện “Thiên sư liệu có sai hay không”, hắn đưa mắt nhìn quanh một vòng, trầm giọng nói, “Nhất định phải mau chóng truyền bá tin tức này, để mọi người cảnh giác, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.”
Điều này được mấy người còn lại nhất trí đồng ý, Tô Mộc Dao càng thêm hứng khởi, đôi mắt sáng lấp lánh, quả quyết nói, “Chúng ta có thể nói với thiên sư, người sẽ nghĩ cách giải quyết!”
Giang Tán Tuyết thoáng liếc nhìn nàng đầy kỳ quái.
Thiên sư nào phải là người mà người bình thường có thể gặp? Hắn sớm đã nghi ngờ thân phận của Tô Mộc Dao không đơn giản, hiện tại càng thêm phần mơ hồ.
Nhưng hắn cũng không định tìm hiểu, miễn không gây phiền phức là được.
“Vậy để ta truyền thư bằng bồ câu…” Đường Ánh lập tức hưởng ứng, nhưng vừa nói được nửa câu đã bị Giang Tán Tuyết lạnh lùng ngắt lời.
“Chúng ta nào có bồ câu?”
Đường Ánh: “...”
Thật là mất mặt.
Là hộ vệ của công chúa đương triều, lại không có nổi một con bồ câu để truyền tin, hắn mất mặt không chỉ cho bản thân mà còn cho công chúa của mình.
Bốn người ngồi quanh bàn ăn nhỏ, không ai lên tiếng, bầu không khí nhất thời trở nên gượng gạo.
Bạch Chỉ thầm nghĩ không cần gấp, theo diễn biến truyện, ngay bây giờ trưởng thôn sẽ đem Hải Đông Thanh đến cho các người… Không, không phải bồ câu, mà là một con Hải Đông Thanh lông bóng mượt, sau này các người còn nhờ nó để truyền thư tình đấy!
Nhưng chờ mãi không thấy trưởng thôn mang Hải Đông Thanh đến, Bạch Chỉ không nhịn được, đành bước ra ngoài tìm ông ta, xem thử ông ta có bỏ sót bước nào không.