Khiến người cảm thán ngợi khen, như gặp thần tiên.
Bạch Chỉ ưu phiền chạm vào bụng mình, thở dài nói, “Ta đương nhiên cũng khó chịu, chỉ là hóa bi thương thành khẩu vị mà thôi.”
Nàng thật sự là đói, đói đến mức phải ăn như vậy!
Vốn là La Sát, muốn hoàn toàn lấp đầy bụng thì chỉ có thể ăn thịt người.
Nhưng nàng đâu có thể ăn thịt người, nên đành ăn thật nhiều thịt để tạm thời xoa dịu dạ dày mình...
Đường Ánh lập tức phát ra một tiếng hừ lạnh đầy châm biếm.
Bạch Chỉ nghe thấy nhưng chỉ giả như không nghe, chẳng buồn để ý đến hắn.
Tô Mộc Dao thấy sắc mặt Bạch Chỉ ngẩn ngơ, tưởng rằng nàng lại chìm vào nỗi đau mất cha mẹ, liền vội vàng an ủi dịu dàng, “Ăn nhiều vào, ăn nhiều mới khỏe mạnh.”
Bạch Chỉ gật đầu, thần sắc u buồn.
“Ngươi lại nhớ đến phụ mẫu của ngươi sao?”
Bạch Chỉ quay đầu ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào.
Phải, giờ ta rất nhớ họ, nên các ngươi có thể ra ngoài để ta được yên tĩnh chút được không? Đừng có tụ tập quanh ta nữa, ta căng thẳng đến tê chân rồi đây!
Bạch Chỉ bỗng căm ghét chính bản thân vì cái miệng nhanh nhảu của mình tối qua.
Nếu không phải do nàng bảo với Quý Nguyệt là muốn ăn gà rừng, giờ này Tô Mộc Dao đã sớm cùng Giang Tán Tuyết đi săn chim, còn Đường Ánh cũng sẽ lén theo nghe trộm, làm gì có chuyện dính dáng đến nàng?
Bạch Chỉ cắn chặt môi dưới, Tô Mộc Dao thấy nàng như vậy thì tưởng nàng lại nhớ đến chuyện cũ đau lòng, lập tức gượng gạo đổi chủ đề.
“À phải, Bạch Chỉ, phụ mẫu của ngươi biết săn bắn, vậy ngươi có biết không?”
Bạch Chỉ: “...Biết…” hay là không?
Giang Tán Tuyết và Đường Ánh đang im lặng cũng nhìn qua, khiến Bạch Chỉ do dự, không biết nên đáp thế nào.
“Ngươi thật sự biết săn bắn sao!” Trong mắt Tô Mộc Dao lóe lên vẻ thích thú, “Vậy ngươi kể cho ta nghe trải nghiệm săn bắn của ngươi đi, ta muốn nghe!”
Bạch Chỉ: “…”
Các ngươi không phải nên hẹn hò sao? Không phải nên tình ý đong đầy dưới ánh trăng sao? Không phải nên tạo ra cảnh tình địch đối đầu sao? Sao tất cả lại tụ tập quanh ta như thế này!
Bạch Chỉ lần nữa cảm thấy tuyệt vọng.
---
Sáng hôm sau, Bạch Chỉ tỉnh dậy trong tiếng gọi không ngừng.
Tối hôm trước, nàng kể rất nhiều chuyện ngụ ngôn cho tiểu công chúa Tô Mộc Dao, nói đến mức nàng ngáp ngắn ngáp dài, trong khi Tô Mộc Dao thì vẫn đầy hứng khởi.
Giang Tán Tuyết thấy Bạch Chỉ mệt, liền đề nghị mọi người về nghỉ ngơi, lúc đó Tô Mộc Dao mới chịu buông tha cho nàng.
Bốn người họ, vì Bạch Chỉ là nữ nhi, nên đã sắp xếp nàng ở nhà một thím lớn tuổi, còn ba người còn lại đều tạm trú ở nhà trưởng thôn, Tô Mộc Dao được một phòng riêng, Giang Tán Tuyết và Đường Ánh ở chung một phòng.
Dù điều kiện trong thôn không được tốt lắm, nhưng so với hang động ẩm ướt và lạnh lẽo thì vẫn tốt hơn nhiều.
Lẽ ra đêm qua Bạch Chỉ nên có giấc ngủ yên lành, vậy mà kỳ lạ thay, nàng lại ngủ không được sâu, còn tệ hơn khi trong hang động.
Tại sao lại thế? Chẳng lẽ La Sát bẩm sinh không thích ngủ trên giường?
Bạch Chỉ cảm thấy chắc không tồn tại sinh vật kỳ lạ như thế.
Do quá căng thẳng chăng?
Không, cũng không phải.
Tối qua nàng mệt đến mức thiếp đi không còn biết gì, còn đâu mà căng thẳng.
Vì không có Quý Nguyệt bên cạnh, nên nàng thấy không quen?
Bạch Chỉ:...
Nàng cuối cùng cũng tỉnh táo, xoa xoa mắt, đứng dậy mở cửa phòng.
Tô Mộc Dao đang gọi ngoài cửa thấy nàng ra liền vui vẻ nhéo má nàng, đưa một phong thư mỏng vào tay nàng.
“Đây là thư ta thức đêm viết xong, giao cho ngươi đó.” Tô Mộc Dao vỗ vai Bạch Chỉ, đắc ý nhếch cằm.
Phong thư này nàng đã làm ký hiệu đặc biệt, chỉ cần thiên sư Vân Âm chạm vào sẽ biết ngay, tự nhiên sẽ không nghi ngờ nội dung trong thư.
Bạch Chỉ nhận lấy phong thư, ngước lên nhìn thấy bên cạnh Tô Mộc Dao còn có một thiếu niên dáng vẻ đoan chính, nàng liền ngạc nhiên nhíu mày, “Vị này là...?”
“Hắn là con trai thím Triệu, tên là Diêu Khắc, hôm nay sẽ theo cùng ngươi đi gửi thư.”
Thì ra là vậy.
Thím Triệu là người nhà mà nàng đã tá túc, tối qua nàng chỉ mơ hồ gặp thoáng qua, không có ấn tượng gì nhiều.
Chỉ nhớ trưởng thôn nói rằng chồng thím đã mất sớm, trong nhà chỉ còn hai mẹ con sống đạm bạc, yên tĩnh, gọn gàng.
Cũng có phần ái ngại, mình ngủ phòng người ta, giờ còn phải dùng người nhà người ta giúp đỡ nữa.
Bạch Chỉ gật đầu, cười biết ơn với Diêu Khắc.
Thiếu niên lập tức đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu.
“Tốt rồi, có hắn đi cùng ta sẽ yên tâm hơn!” Tô Mộc Dao nắm chặt chuôi kiếm bên hông, vẫy tay chào Bạch Chỉ, “Vậy chúng ta lên núi trước, ngươi hãy ngoan ngoãn chờ ở nhà nhé!”
Dứt lời liền vui vẻ chạy đi, Đường Ánh phía sau vẫn không quên liếc Bạch Chỉ một cái, thấy Diêu Khắc đang đứng bên cạnh nàng mới yên tâm mà đi theo Tô Mộc Dao.
… Không hổ danh là nữ chính, tinh thần thật dồi dào.
Bạch Chỉ ngáp một cái, ngước nhìn bầu trời ngoài hiên.
Dù là buổi sáng, nhưng trời không một tia sáng.
Lớp mây đen dày đặc che kín mặt trời, một mảng u ám, dường như cả không khí cũng vẩn đục.
Trời thuận lợi thế này, hẳn hôm nay nàng sẽ rất suôn sẻ.
Bạch Chỉ thầm tin tưởng.
Sau khi nhanh chóng ăn sáng, nàng thay bộ y phục sạch sẽ mà tiểu cô nương trong làng đưa cho, rồi cùng Diêu Khắc khởi hành đến dịch trạm.
Trước khi đi, Diêu Khắc còn mang theo một cây cung, Bạch Chỉ ngạc nhiên hỏi hắn mang theo làm gì, Diêu Khắc nói rằng trưởng thôn dặn dò hắn để ý bồ câu trên trời, nếu thấy thì bắn hạ, biết đâu là mấy con bồ câu mất tích của làng.
Bạch Chỉ:...!Ta thấy e rằng khó lắm.
Vùng núi Lộc Nguyên này, ngoài một nhóm nhỏ dân làng dưới chân núi, hầu như không có ai khác sinh sống.
Dịch trạm lại nằm ở vị trí khá hẻo lánh, giữa làng và trạm còn có một mảnh rừng nhỏ, đường đi gập ghềnh không thể dùng xe ngựa, chỉ có thể đi bộ.
Bạch Chỉ và Diêu Khắc một trước một sau bước trong rừng, Bạch Chỉ không nói gì, Diêu Khắc cũng im lặng, chỉ lặng lẽ theo sau.
“Diêu...!Diêu đại ca, sắp đến dịch trạm chưa?” Bạch Chỉ định gọi thẳng tên, nhưng nghĩ lại đối phương lớn tuổi hơn mình, nên gọi đại ca sẽ thích hợp hơn.