Diêu Khắc nghe vậy, mặt lại đỏ bừng: “Sắp tới rồi, nếu Bạch cô nương thấy mệt có thể dừng lại nghỉ, không vội đâu.”
Bạch Chỉ lắc đầu, điều chỉnh lại hơi thở, “Không sao, quãng đường này không là gì cả.”
Thực tế, nàng quả thật có chút mệt.
Dù vết thương đã gần như bình phục, nhưng cơ thể nàng hiện vẫn rơi vào trạng thái vô lực, đây là hậu quả của việc nàng chưa thực sự được ăn uống đầy đủ.
Hơn nữa, hiện tại là ban ngày, dù không có ánh nắng chói chang nhưng vẫn có ảnh hưởng nhất định.
Nàng chỉ còn cách nhanh chóng cắt đuôi Diêu Khắc trước khi kiệt sức, sau đó tìm một nơi an toàn từ từ khôi phục thể lực.
Hai người không nói thêm gì, rảo bước tiếp tục lên đường.
Chừng nửa canh giờ sau, cuối cùng họ cũng đến được dịch trạm.
Người trong trạm thấy nàng dung mạo đoan trang, nụ cười ngọt ngào nên không làm khó dễ, còn hứa sẽ sớm chuyển thư, khiến Bạch Chỉ cảm thấy có dung nhan đẹp thật sự rất thuận tiện.
Gửi xong thư, Bạch Chỉ không muốn trì hoãn, cùng Diêu Khắc chỉ uống chút nước rồi lại lên đường.
Lần này, nàng cố ý tụt lại phía sau, từng chút một chậm bước, tạo khoảng cách.
Diêu Khắc mải đi phía trước, hoàn toàn không để ý đến tiếng bước chân sau lưng ngày càng xa dần.
Tốt rồi, rất tốt, xa thêm chút nữa thôi là nàng có thể chuồn đi…
“Bạch cô nương, hay để cô đi phía trước đi, ta sẽ đi sau.” Ngay lúc Bạch Chỉ chuẩn bị trốn, Diêu Khắc đột nhiên quay lại gọi nàng.
“Hả? À...!không cần, không cần đâu, huynh cứ đi đi, ta sẽ nhanh—”
Bạch Chỉ đang liên tục xua tay, thì từ trong bụi rậm phía sau Diêu Khắc đột ngột lao ra một bóng đen, nàng lập tức mở to mắt: “Cẩn thận!”
“Gì…!” Diêu Khắc chưa kịp phản ứng, hai cánh tay đã bị đôi vuốt thú khổng lồ giữ chặt.
Hắn điên cuồng vùng vẫy, cơ thể lập tức bị đè xuống đất, cung tên cũng rơi sang một bên.
Là La Sát… Trên quan đạo dẫn đến dịch trạm lại ẩn náu một con La Sát!
Diêu Khắc kinh hoàng trợn tròn mắt nhìn con La Sát lực lưỡng, giơ chân đá tới.
Ngay sau đó, hắn gào lên một tiếng đau đớn xé gan xé ruột.
“Á… a a a!”
Chân hắn đã bị La Sát cắn đứt.
Máu tươi lập tức phun ra xối xả, Diêu Khắc run rẩy toàn thân.
La Sát vừa nhai vừa kéo lê hắn tiến dần vào rừng núi.
Bạch Chỉ đứng chết lặng.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến mức nàng không kịp suy nghĩ.
Những ký ức kinh hoàng khi bị La Sát vây bắt lại ùa về, trong giây lát nàng hoàn toàn mất đi khả năng hành động.
Làm sao đây? Đây lẽ ra là cơ hội tốt cho nàng, nên chạy hay không chạy?
Nhịp tim bắt đầu đập loạn xạ, tiếng đập như trống dồn vang vọng bên tai.
Lúc này, Diêu Khắc đang bị kéo lê, bất ngờ hướng về phía nàng gào khóc.
“Bạch cô nương—! Cứu ta—! Cứu ta với——!!”
Một nam nhân cao lớn vạm vỡ vậy mà lại cầu cứu một thiếu nữ gầy gò yếu ớt, có thể thấy hắn thật sự tuyệt vọng đến mức nào.
Bạch Chỉ nghiến răng, thấp giọng chửi.
“Hừ, đúng là thứ vô dụng.”
---
Quyết định cứu người rồi, Bạch Chỉ liền không chần chừ nữa, nàng nhanh chóng quan sát xung quanh và lập tức thấy cây cung rơi trên mặt đất.
Muốn tay không đối đầu với La Sát là không thể, nàng đâu phải quái vật như Quý Nguyệt.
Công cụ duy nhất nàng có thể sử dụng lúc này chính là cây cung, nhưng trong ống chỉ có ba mũi tên, nàng không chắc mình có thể bắn trúng, dù gì trước đây nàng cũng chỉ từng sờ vào cung tên ở thiếu niên cung.
Nghe tiếng Diêu Khắc gào khóc thảm thiết, Bạch Chỉ quyết định thử một lần.
Nàng rón rén bước đi, như mèo nhẹ nhàng chạy tới nhặt lấy cây cung dưới đất khi con La Sát còn chưa phát hiện ra.
Vì hành động này quá nhanh, Diêu Khắc thậm chí không nhận ra Bạch Chỉ đã tới gần, hắn vẫn đang lớn tiếng kêu cứu, chờ mong ai đó có thể cứu mình.
Bạch Chỉ nghĩ cứ để hắn gào như vậy cũng tốt, có thể làm con La Sát mất cảnh giác, thuận lợi cho nàng tấn công bất ngờ.
Bạch Chỉ điều chỉnh lại hơi thở, rồi đeo ống tên, ngước nhìn cây đại thụ bên cạnh, nhẹ nhàng nhảy lên nhánh thấp.
Phải nói rằng có thân hình nhỏ bé cũng có cái lợi… Từ lần giao chiến trước, nàng đã nhận ra so với những con La Sát to lớn, cơ thể mảnh dẻ này lại linh hoạt hơn nhiều.
Đứng trên cao, tầm nhìn của nàng mở rộng hơn hẳn.
Bạch Chỉ giữ lấy thân cây, mắt nheo lại, nhanh chóng xác định được vị trí con La Sát qua tán lá.
Con quái vật to lớn ấy đang quay lưng về phía nàng, kéo lê Diêu Khắc tiến sâu vào rừng.
Bạch Chỉ hít sâu một hơi, từ từ giương cung lắp tên.
Tiếng gào thét của Diêu Khắc ầm ĩ bên tai, nhưng lòng nàng lại tĩnh lặng như mặt nước.
Dây cung kéo căng, gió rít lên từng hồi, trong mắt thiếu nữ ẩn hiện một tia sáng vàng kim.
Đột nhiên, ánh mắt nàng chợt nghiêm lại, một mũi tên lạnh lùng rít lên lao thẳng về phía sau đầu con La Sát ăn thịt người!
“Hử?!” Tai con La Sát động đậy, tiếng tên rít đến nhanh như chớp, nó lập tức quay đầu, né được trong gang tấc.
Mũi tên sượt qua tai nó, vài giọt máu từ vết rách chảy ra.
“Hừ.” Bạch Chỉ thấp giọng, hạ người ẩn mình trong tán lá.
Con La Sát ngó nghiêng một lúc không thấy kẻ tập kích, liền kéo Diêu Khắc đi về hướng nàng.
Tiếng bước chân của con La Sát nặng nề và chậm chạp, mỗi bước đều làm tán lá khẽ run lên.
Thấy con quái vật to lớn này ngày càng áp sát, Bạch Chỉ không dám chần chừ, lập tức bắn thêm một mũi tên, nhanh như sấm sét xuyên vào vai nó.
“Thứ gì đang trốn đó? Có giỏi thì lăn ra đây!” Con La Sát cuối cùng cũng tức giận gầm lên, vứt phịch Diêu Khắc sang một bên, nhấc chân lao về phía gốc cây nơi Bạch Chỉ đang ẩn mình.
Chỉ còn một mũi tên cuối cùng.
Bạch Chỉ nín thở, ánh mắt như lửa cháy rực, bên trong hừng hực ý chí.
Con La Sát vừa gầm lên vừa lao về phía nàng, nàng nắm chặt mũi tên, cơ bắp căng lên như một con báo chuẩn bị săn mồi, mắt không rời mục tiêu trước mặt.