Ngay khoảnh khắc La Sát bám chặt vào thân cây, Bạch Chỉ đang nín thở bỗng bật lên, thân hình mảnh mai tựa tia chớp lao thẳng xuống, con La Sát còn chưa kịp phản ứng, mũi tên sắc bén đã nhắm thẳng vào tròng mắt nó mà đâm xuống!
“Auuu—!” Tiếng gào thét thảm thiết của La Sát vang lên, nhưng Bạch Chỉ vẫn không dừng lại.
Nàng hiểu rõ tầm quan trọng của việc ra đòn chí mạng, lập tức rút mũi tên đang găm vào vai La Sát, không chút do dự cắm thẳng vào tim nó.
Máu tươi từ vết đâm chảy ra, nhanh chóng nhuộm đỏ thân tên.
La Sát đang vùng vẫy cuối cùng cũng bất động, ngã sầm xuống như một ngọn núi đổ.
“Phù… phù… không được rồi… ta sắp chết mất…”
Giây trước còn dũng mãnh như mãnh thú, giây sau Bạch Chỉ thở phào một hơi, chân mềm nhũn, ngã phịch xuống.
Nàng kiệt sức rồi.
Hoàn toàn kiệt sức.
Thật không ngờ cùng là diệt La Sát, nàng và Quý Nguyệt lại chênh lệch lớn đến vậy.
Quý Nguyệt giết La Sát như giết gà, còn nàng thì bao lần suýt mất mạng.
Dù biết không thể so sánh với kẻ phản diện mạnh nhất, nhưng sự khác biệt này thật quá lớn…
Nàng nhất định phải trở nên mạnh mẽ — để mà sống sót.
Bạch Chỉ trầm ngâm ngước nhìn bầu trời, cơ bắp toàn thân vừa đau nhức vừa có cảm giác sảng khoái kỳ lạ.
Dù sao đi nữa, lần này nàng đã thắng.
Xem ra nàng cũng không yếu như mình tưởng.
Nghĩ đến đây, Bạch Chỉ bất giác nở một nụ cười mãn nguyện.
Cười được một lúc, nàng bỗng bị sặc, không kiềm chế được mà ho sù sụ.
“Bạch cô nương…” Giọng Diêu Khắc từ xa truyền đến, chất chứa sự run rẩy của kẻ vừa thoát chết.
Bạch Chỉ ngừng ho, hướng mắt về phía hắn.
Chỉ thấy Diêu Khắc đang dựa vào thân cây to, mặt tái nhợt, máu từ chân cụt vẫn rỉ ra không ngừng.
Chết rồi, nàng suýt quên mất còn có người ở đây.
Nhìn bộ dạng thảm hại của hắn, có lẽ không thể tự mình đi lại được, chẳng lẽ bắt nàng đưa hắn về làng sao…?
Bạch Chỉ xoa bóp vai đau nhức, từ từ đứng dậy.
Diêu Khắc thở yếu ớt, đôi mắt tha thiết nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập khao khát sống.
“Bạch cô nương, La Sát đó… bị ngươi giết rồi sao?” Hắn ngẩng đầu, khó nhọc hỏi.
Bạch Chỉ: “Chẳng lẽ không được sao?”
“...Ta không có ý đó.” Mặt Diêu Khắc thoáng vẻ hoảng loạn, “Ta chỉ muốn nói ngươi thật lợi hại, ta chưa từng thấy ai có thể giết chết La Sát trong thời gian ngắn như vậy…”
“Chuyện này có gì ghê gớm, Giang Tán Tuyết và Tô Mộc Dao đều làm được mà.” Bạch Chỉ sợ Diêu Khắc nghĩ ngợi nhiều, vội ngắt lời hắn.
“Cô nương không giống họ.” Diêu Khắc chăm chú nhìn nàng, “Cô nương làm thế là để cứu ta.”
Bạch Chỉ: Ngươi còn mặt mũi nói sao? Nếu không phải vì cứu cái tên vô dụng như ngươi, ta đã sớm chạy mất rồi!
Nghĩ đến đây, Bạch Chỉ bực bội nhìn Diêu Khắc, bực dọc hỏi, “Sao rồi, còn đi được không?”
Diêu Khắc khó nhọc lắc đầu, gắng sức thở: “Không được…”
Chân phải của hắn đã mất, máu nhuộm đỏ quần, vết thương nham nhở nhìn mà phát sợ.
Bạch Chỉ thở dài.
Diêu Khắc không thể đi, nàng cũng không thể bỏ hắn lại đây, ai biết liệu có thêm La Sát xuất hiện hay không.
Xem ra hôm nay nàng không thể trốn thoát rồi, dù muốn hay không cũng phải đưa Diêu Khắc về làng, dù sao hắn cũng vì đi theo nàng mà gặp nạn, nàng cần phải có trách nhiệm.
Có lẽ đây là ý trời, trời không muốn nàng rời khỏi nhóm nhân vật chính, nàng đành cam chịu.
Bạch Chỉ nhận mệnh, bước đến trước mặt Diêu Khắc, nhấc tay hắn, từ từ đỡ hắn đứng lên.
Diêu Khắc lúng túng nhìn Bạch Chỉ, cánh tay cứng đơ đặt trên vai nàng, “Bạch, Bạch cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân…”
“Im ngay!” Bạch Chỉ nghiến răng, gắng gượng đỡ thân hình nặng nề của Diêu Khắc, “Đừng dồn hết trọng lượng lên ta, ta chịu không nổi đâu…”
Nàng vốn đã mệt lả, nay còn phải gánh thêm một nam nhân to lớn, thật may mà chưa kiệt sức ngã quỵ, nhưng dù vậy, cơ thể nàng cũng đã đến giới hạn.
“Xin lỗi…!” Diêu Khắc sợ hãi thu tay lại, cơ thể ngay lập tức lảo đảo ngã xuống.
“...Thôi.” Bạch Chỉ bất đắc dĩ nhìn hắn ngồi bệt dưới đất, rồi lại đưa tay ra, “Thôi được, chúng ta mau về làng thôi.”
Diêu Khắc ngước nhìn nàng.
Cánh tay thiếu nữ trắng ngần như ngọc, trong suốt óng ánh, những ngón tay thanh mảnh thon dài, dưới bầu trời âm u mà vẫn toát ra ánh sáng dịu dàng.
Chính cánh tay này đã giết chết La Sát, cứu hắn trong lúc nguy nan.
Diêu Khắc không chớp mắt nhìn Bạch Chỉ, dường như lại thấy hiện lên dáng vẻ thiếu nữ khi giương cung.
Thân hình mảnh khảnh mà lạnh lùng, sáng ngời như nữ thần giáng thế.
“Sao ngươi còn không động đậy?” Bạch Chỉ cau mày, “Ngươi vẫn còn chảy máu, chúng ta phải nhanh chóng trở về.”
“…Được, được.” Diêu Khắc hoàn hồn, nghiến răng đứng dậy.
Cả hai lại dìu nhau khuất dần vào trong rừng.
---
Khi Bạch Chỉ và Diêu Khắc trở lại làng thì đã là giờ Thân.
Đoàn người Tô Mộc Dao đã sớm đi tuần núi trở về, vừa thấy hai người khập khiễng quay lại, lập tức kinh ngạc chạy tới.
“Bạch Chỉ, các người bị sao vậy?” Dân làng lập tức đưa Diêu Khắc bị thương rời đi, còn Tô Mộc Dao thì lao đến ôm lấy Bạch Chỉ đang mệt lả, lo lắng sờ lên má nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hơi thở yếu ớt, trông nàng thật sự rất suy nhược.
Diêu Khắc cố chịu đau đớn kể lại mọi chuyện, nghe xong, mọi người đều toát mồ hôi lạnh, nhất là khi thấy vết thương ghê rợn nơi chân cụt của Diêu Khắc, ai nấy đều kinh hồn bạt vía, tim đập thình thịch.
Thì ra “La Sát có thể xuất hiện ban ngày” là sự thật, vậy thì sau này họ còn biết sống ra sao?
Điều khiến họ kinh ngạc hơn nữa là Bạch Chỉ, một cô nương nhìn qua có vẻ yếu đuối mà lại có thể một mình giết chết La Sát… Dũng khí và bản lĩnh ấy quả thực không thể xem thường.