Xuyên Sách Sau Khi Cứu Bệnh Kiều Hắn Cứ Muốn Giết Ta


Bạch Chỉ lòng như bừng tỉnh, đứng dậy mỉm cười nhưng ánh mắt không hề ấm áp, nàng cúi mình hành lễ với thím Triệu, nói: “Ta xin cảm tạ tấm lòng của thím, nhưng rất tiếc, ta phải báo thù cho phụ mẫu, tuyệt không muốn núp dưới sự bảo bọc của kẻ khác để sống qua ngày.”

Lời nói đường hoàng, thốt ra khiến thím Triệu ngỡ ngàng đứng sững.

“Ngày mai ta sẽ khởi hành, thím không cần phải giữ ta lại.”

Dứt lời, nàng quay người rời đi, thái độ kiên quyết không lay chuyển.

Thím Triệu đờ đẫn nhìn theo bóng dáng nàng, hồi lâu sau mới khẽ thở dài một tiếng.

“Con à, giữ chẳng được rồi.”

Tấm rèm cửa khe khẽ lay động, sau tiếng va chạm của những hạt châu, Diêu Khắc từ phía sau cánh cửa bước ra.

“Con không thể để nàng rời đi…” Ánh mắt hắn hoảng hốt và bối rối, “Mẫu thân, xin người giúp con.”

Thím Triệu khẽ vuốt đầu hắn, lại buông một tiếng thở dài.

---

Bạch Chỉ sau đó một mình đi dạo quanh làng, thấy nơi đây trồng dại cả dâu tây và táo.

Nàng nhớ lại Quý Nguyệt từng nhiều lần mang dâu tây và táo cho nàng, lúc này mới chợt hiểu ra.

Thì ra hắn kiếm được những thứ ngon lành đó ở ngay trong làng này…

Tâm trạng nàng hỗn loạn phức tạp, lại cẩn thận tìm kiếm một hồi.

Chẳng mấy chốc trời đã ngả tối, thím Triệu ra gọi nàng về dùng cơm.


Nghĩ đến chuyện ban ngày, nàng cảm thấy áy náy, liền ngoan ngoãn theo thím Triệu trở về.

Bữa cơm tối rất đơn sơ, chỉ có cháo kê và vài món ăn dân dã, nhưng với Bạch Chỉ, thế này đã là thịnh soạn lắm rồi.

Cháo kê bốc khói nghi ngút, thoang thoảng mùi dược thảo thanh nhẹ, làm người ta muốn ăn ngay.

Nàng uống cạn cả bát cháo lớn, cảm tạ rồi sớm trở về phòng nghỉ ngơi.

Sau khi cánh cửa khép lại, thím Triệu khẽ liếc mắt ra hiệu cho Diêu Khắc, hắn không một lời, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Đêm hôm ấy.

Bạch Chỉ mơ màng nửa tỉnh nửa mê, chợt nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy khẽ.

Bản năng nhạy bén của La Sát khiến nàng lập tức tỉnh giấc, đôi mắt mở bừng, đối diện ngay ánh mắt sâu thẳm của Diêu Khắc.

Trong phòng tối mờ, hắn như một bức tượng, lặng lẽ đứng bên giường nàng, trầm mặc nhìn nàng không chớp.

“Ngươi muốn làm gì?” Bạch Chỉ khẽ hé miệng, định lên tiếng hỏi, nhưng kinh ngạc nhận ra, mình không thể phát ra âm thanh.

Nàng đã mất tiếng.

“Bạch cô nương, nàng lạnh không?” Diêu Khắc thấp giọng hỏi, giọng nói âm trầm.

Bạch Chỉ nhíu mày, đề cao cảnh giác nhìn hắn.

Diêu Khắc tiếp lời: “Hẳn là nàng rất lạnh, đừng lo, ta sẽ ở bên nàng, như thế nàng sẽ không còn lạnh nữa…”

Hắn từ từ cúi người xuống, bàn tay vươn ra định chạm vào tấm chăn mỏng đắp trên người nàng.

Linh cảm chẳng lành dâng lên, Bạch Chỉ lập tức định giơ tay chặn lại, thì đột nhiên từ phòng bên vang lên một tiếng hét thảm.

“A a a a—!”

Là tiếng của thím Triệu.

Diêu Khắc kinh hoảng, lập tức quay đầu phóng đi, “Mẫu thân!”

Chuyện gì xảy ra? Lẽ nào có La Sát tấn công?

Bạch Chỉ cũng vội vàng bật dậy, vừa chạy đến cửa phòng thím Triệu, lại một tiếng thét bi thương xé lòng vang lên.

…Lần này là của Diêu Khắc.

Trong đêm đen, gió lạnh lùa tới, không khí nhanh chóng nồng đượm mùi tanh nồng của máu.

Sự thèm khát ẩn sâu trong cơ thể Bạch Chỉ bị kích thích, nhưng nỗi sợ hãi tột độ khiến nàng không dám bước tới.

Nàng biết rằng phải lập tức chạy trốn, càng xa càng tốt.

Thế nhưng chẳng hiểu sao, trong phòng dường như có thứ gì đó đặc biệt cuốn hút nàng.

Nàng muốn quay đầu bỏ chạy, song lại không tự chủ được mà từng bước tiến tới.

Nàng chỉ liếc một cái thôi, chỉ nhìn xem kẻ sát nhân là ai.


Tuyệt không kinh động đến hắn.

Ý nghĩ vừa dứt, Bạch Chỉ đã tự thuyết phục được mình.

Nàng nín thở, ẩn mình sau cánh cửa, cẩn trọng thò đầu ngó vào bên trong.

Trong phòng tối lờ mờ, ánh nến leo lét, đỏ thẫm máu tươi văng khắp tường.

Hai thân thể mềm oặt nằm chồng lên nhau dưới đất, một nam nhân cao lớn đang cầm chiếc đầu của Diêu Khắc, lặng lẽ quan sát.

Hắn quay lưng về phía Bạch Chỉ, trên đầu là đôi sừng sắc nhọn, ánh lên tia sáng lạnh lẽo, máu dính trên đôi móng vuốt từ từ nhỏ xuống, đặc sệt.

—Là La Sát, và là một La Sát cực kỳ mạnh.

Bạch Chỉ đưa tay bịt miệng, lặng lẽ lùi lại.

Thế nhưng giây sau, một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo chợt vang lên.

“Này tiểu quỷ, còn định lén lút nhìn đến bao giờ?”

Bạch Chỉ lập tức sững sờ.

Giọng nói này, lại có chút gì đó giống với Quý Nguyệt.

---

Bạch Chỉ ngờ ngợ không biết có phải mình nghe nhầm hay không.

Giọng của La Sát này tuy có chút giống Quý Nguyệt, nhưng cũng chẳng phải là hoàn toàn giống.

Âm sắc trong trẻo thì có phần tương đồng, nhưng thanh âm của kẻ này trầm hơn, trưởng thành hơn.

Lại còn phảng phất chút khí chất hung bạo, khát máu.

Ngay khoảnh khắc Bạch Chỉ còn ngẩn người, La Sát kia đã hiện ra trước mặt nàng.

Ánh trăng bạc xuyên qua tầng mây dày, chiếu sáng gương mặt hắn.


Làn da trắng nhợt dữ tợn, dưới lớp da ấy là những đường máu xanh xám chằng chịt.

Đôi mắt vàng sắc lạnh nhìn thẳng vào Bạch Chỉ, giống như con rắn độc tàn nhẫn, đáng sợ.

Không, đây không phải là Quý Nguyệt.

Quý Nguyệt tuyệt nhiên không đáng sợ đến thế.

Bạch Chỉ hơi hé môi, vô thức định nói gì đó, nhưng không thể phát ra âm thanh nào.

Nàng lại quên mất mình đã mất tiếng.

“Là một kẻ câm à…” La Sát bật cười khe khẽ, ý giễu cợt lộ rõ, “Thật đáng tiếc, chẳng nghe được tiếng la hét của ngươi.”

Hắn vung móng vuốt sắc nhọn, nhanh như chớp, bóp chặt lấy cổ nàng.

Chiếc cổ trắng ngần của thiếu nữ lập tức đỏ bừng, sắc mặt trắng bệch cũng dần hiện lên màu đỏ thẫm.

Hỏng rồi! Hắn khỏe quá…

Bạch Chỉ cảm thấy không khí trong phổi mình dần dần bị rút cạn, nàng cố gắng nắm lấy cổ tay La Sát, gắng sức gỡ bàn tay lạnh như sắt của hắn ra.

“Ồ? Vẫn còn sức giãy giụa sao.”

Đôi mắt vàng của La Sát ánh lên một tia lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh bỉ, “Nhưng sẽ nhanh thôi, ngươi chẳng còn sức nữa đâu.”

Lời vừa dứt, năm ngón tay của hắn siết chặt hơn, Bạch Chỉ nghe thấy tiếng “rắc” khe khẽ, trong giây lát, khóe mắt nàng rơm rớm lệ nóng.

Nàng cảm nhận rõ xương cổ mình đang dần bị bóp nát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận