Xuyên Sách Sau Khi Cứu Bệnh Kiều Hắn Cứ Muốn Giết Ta


Giang Tán Tuyết lại mở gói thuốc ra, cẩn thận ngửi một chút, rồi ngẩng đầu quan sát xung quanh.

Những tiếng kêu thảm thiết đã đánh thức dân làng, họ đứng thành một vòng từ xa xa, gương mặt đầy sợ hãi.

Dù La Sát đã rời đi, không ai dám tiến lại gần thêm một bước.

"Điện hạ… Công tử, đừng quan tâm kẻ không biết điều đó nữa!" Đường Ánh đau lòng kéo Tô Mộc Dao sang bên, khẽ khàng an ủi, "Ngày mai chúng ta tự đi, để nàng ta ở lại tự sinh tự diệt là được."

Cái đứa tiểu thư xuất thân không rõ ràng này, lại dám dùng thái độ như vậy với Công chúa, quả thực gan to tày trời.

Hắn tuyệt nhiên sẽ không để nàng tiếp tục ở bên cạnh Công chúa thêm nữa.

Tô Mộc Dao nhớ lại vẻ mặt đau khổ của Bạch Chỉ: "Tiểu Bạch đang bị thương, lại không thể nói chuyện, chúng ta không thể bỏ nàng lại."

"Nhưng chúng ta vốn dĩ đâu có nghĩa vụ chăm sóc nàng ta!" Đường Ánh có phần lo lắng.

Điện hạ của hắn mọi thứ đều tốt, chỉ là đôi lúc quá đỗi nhân hậu.

Phải biết rằng, trên đời này đâu phải ai cũng đáng để nàng phải hao tâm tổn trí như thế, nhất là cái cô nhóc cổ quái trong căn phòng kia.

Tô Mộc Dao lắc đầu, không muốn tranh luận thêm về đề tài này, nàng đưa mắt nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt từ xa, rồi quay người rời đi.

Cửa nhà thím Triệu mở rộng, máu từ nền nhà rỉ qua các khe hở chảy xuống.

Từ sâu trong núi vọng lại tiếng thét của loài chim thú, dân làng sợ hãi ôm chặt lấy nhau, cả ngôi làng chìm trong sự tĩnh lặng như chết.

Giang Tán Tuyết im lặng quan sát tất cả, trong tâm trí lại hiện lên hình ảnh cuộc giao đấu vừa rồi với La Sát.

Nhanh nhẹn, gian xảo, tàn nhẫn, ngạo nghễ… Trước mặt hắn, Giang Tán Tuyết chỉ cảm thấy bản thân như một chú chim sẻ nhỏ bé bị một con mèo vờn quanh.

Hắn bất giác nắm chặt chuôi kiếm.

***

Trong bóng tối, Bạch Chỉ cuộn mình trên giường, cắn chặt môi, thân thể không ngừng run rẩy.

Nàng bị thương quá nặng, nặng đến mức ngay cả hình dáng nhân loại cũng khó mà duy trì.

Điều tồi tệ hơn là cơn đói vốn dĩ đã dịu đi nay lại trỗi dậy vì vết thương, nàng đói đến mức phát điên, gần như không thể khống chế được cơn thèm khát muốn ăn thịt người.

Phải làm sao đây… sao lại thành ra thế này… nàng hoàn toàn không biết làm cách nào để trở về hình người như trước.

Trong căn phòng u ám, thiếu nữ tái nhợt thu mình vào góc giường, cả người run lên như đang chịu đựng một cực hình kinh hoàng.

"Này, Bạch Chỉ."

Cánh cửa phòng bỗng bị đẩy ra, có người bước nhanh tới.

Bạch Chỉ giật mình, cố ẩn mình trong bóng tối.

Nàng ngửi thấy mùi của nhân loại.

Ngọt ngào, đầy mê hoặc.

Đang từng chút, từng chút một dụ dỗ nàng.

"Đừng giả vờ ngủ nữa, ta biết ngươi tỉnh." Giọng nói lạnh lùng của Đường Ánh vang lên phía sau nàng, ẩn chứa sự chán ghét, "Ta sẽ nói thẳng.

Ta hy vọng ngươi có thể rời xa công tử nhà ta, nàng không phải là người ngươi có thể động vào."

Mau ra ngoài đi, đừng tiếp tục toả ra mùi hương đó nữa.

Bạch Chỉ cảm thấy đầu lưỡi mình đang khẽ run lên.

"Ta ở đây có một số bạc, đủ để người dân bình thường chi tiêu trong ba năm, chỉ cần ngươi rời đi trước khi trời sáng, số bạc này sẽ thuộc về ngươi."

Cái lời thoại này sao nghe quen tai như trong mấy bộ phim truyền hình rẻ tiền vậy? Chẳng lẽ nàng xuyên thành vị tiểu thê tử nhỏ bé của bá đạo tổng tài rồi sao? Mà hình như nàng vừa ngửi thấy mùi thịt… từ đâu truyền đến nhỉ…

Đường Ánh vẫn đang nói tiếp, thấy Bạch Chỉ không có phản ứng, cuối cùng hắn mất kiên nhẫn, giơ tay lên định vỗ vào vai nàng, "Này, ta đang nói, ngươi có nghe——"

Đường Ánh chợt khựng lại.

Hắn nhìn thấy cổ tay mình bị giữ chặt bởi một đôi móng vuốt thon dài cong vút, những chiếc móng sắc bén đang từ từ đâm vào làn da cứng rắn.

Đây tuyệt đối không phải bàn tay của con người.

Hắn nín thở, từ từ nhìn lên theo móng vuốt—

Trong bóng tối, một đôi mắt vàng kim lạnh lẽo như mắt dã thú, đang chăm chú nhìn hắn chòng chọc.

Đường Ánh ngây người nhìn nàng, khẽ hỏi: "Ngươi rốt cuộc là thứ gì?"

Trong bóng tối, đôi mắt vàng rực của thiếu nữ phát ra ánh sáng u ám, tựa như một loài dã thú lớn mang vẻ tàn nhẫn bí ẩn.

Đôi tay nàng từ khi nào đã biến thành móng vuốt sắc bén đáng sợ, móng nhọn ánh lên ánh sáng lạnh lẽo.

Đây đích thị là dấu hiệu của La Sát, nhưng kỳ lạ là, làn da và gương mặt nàng vẫn duy trì vẻ mỹ miều, tạo nên một sự đối lập quái dị.

Nàng vừa giống người, lại vừa giống La Sát, tựa hồ là sự kết hợp kỳ diệu giữa hai loài sinh vật này.

Thiếu nữ La Sát nhìn chằm chằm Đường Ánh, khẽ liếm môi, để lộ những chiếc răng nanh nhỏ nhọn.

Đường Ánh thấy tình thế không ổn, định rút kiếm bên hông, nhưng Bạch Chỉ nhanh hơn, vươn móng vuốt, ghì chặt cổ tay hắn.

Dưới sự thúc giục của cơn đói, sức mạnh của nàng mạnh mẽ đến khó tin, Đường Ánh muốn gỡ tay nàng ra nhưng phát hiện không thể thoát được.

"Ngươi muốn ăn ta?" Đường Ánh cười lạnh.

Bạch Chỉ vẫn im lặng nhìn hắn, đồng tử màu đỏ vàng sáng rực lên.

Gương mặt Đường Ánh chợt lạnh băng: "Xem ra ngươi đã ngầm thừa nhận rồi."

Bạch Chỉ: "…………"

Đại ca, ngươi có vấn đề sao? Ta mất tiếng rồi ngươi không biết sao? Ta thừa nhận cái quái gì chứ!

Cái tên đần độn này khiến nàng bực bội đến mức tìm lại được chút lý trí, nàng cố gắng kìm chế cơn thèm ăn, cắn ngón tay mình đến chảy máu, rồi viết lên chiếc bàn gỗ bên giường.

Đường Ánh nhìn nàng đầy kinh ngạc.

Con quái vật này đang làm gì, tự hành hạ mình sao?

Rất nhanh, Bạch Chỉ viết xong một dòng chữ.

Nàng kéo mạnh đầu Đường Ánh xuống bàn.

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, soi rõ những chữ nhỏ được viết bằng máu – 【Chúng ta bình tĩnh nói chuyện】

"Ta chẳng có gì để nói với La Sát."

Đường Ánh lạnh nhạt đáp, xoay cổ tay định ghì cánh tay nàng lại.

Bạch Chỉ không nhịn nổi nữa, khẽ nhíu mày, cúi đầu, hung hăng cắn vào cổ tay hắn!

Đường Ánh tức khắc kêu lên một tiếng rên nhỏ.

Máu tươi từ đầu lưỡi tràn xuống cổ họng, Bạch Chỉ cảm nhận được sự thỏa mãn chưa từng có.

Nàng nhẹ nhàng cắn sâu vào cổ tay Đường Ánh, để nhiều máu hơn chảy vào miệng mình, đôi lúc lại cọ hàm răng vào xương, như một lời cảnh cáo không lời với hắn đừng hòng giãy giụa.

"…Quả nhiên quái vật mãi là quái vật.

Dù sao ngươi vẫn muốn ăn thịt ta." Đường Ánh nhịn đau cười, đôi lông mày tuấn tú sắc bén dưới ánh trăng mang vẻ đẹp vặn vẹo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui