Bạch Chỉ vừa than thở vừa dựa vào tảng đá ngồi xuống.
Dù đã rất mệt, nàng vẫn không ngừng chú ý động tĩnh bên ngoài hang, sợ bỏ lỡ bất kỳ tiếng động nào.
Núi Lộc Nguyên là khu vực có La Sát thường xuyên xuất hiện, đặc biệt là ban đêm, khi những La Sát ẩn nấp sẽ ra ngoài kiếm ăn.
Dù hiện tại nàng cũng là một La Sát, nhưng bọn chúng không hề có ý thức đồng loại.
Vì vậy nàng phải luôn tập trung cao độ, nếu lơ là một chút thôi sẽ bị những La Sát khác tấn công.
Đôi mắt dọc vàng kim của nàng phát sáng cảnh giác trong bóng tối, lưng thẳng như dây cung đang căng.
Đột nhiên, có thứ gì đó mềm lạnh chạm vào eo nàng.
Bạch Chỉ rùng mình, cúi đầu nhìn xuống—
Thiếu niên nằm bên cạnh từ khi nào đã dịch lại gần nàng.
Hắn vẫn nhắm mắt, hàng mi khẽ rung.
Đôi tay dài vòng lại, nằm thu mình bên cạnh nàng, đầu hơi nghiêng về phía nàng, giống như con mèo nhỏ khẽ cọ vào người nàng.
Bạch Chỉ ngẩn ra, thử đưa tay xoa đầu hắn.
Thiếu niên cảm nhận được lòng bàn tay nàng, lại cọ thêm hai cái.
Đôi mắt hắn vẫn khép hờ, hơi thở đều đặn, dường như chỉ là hành động vô thức trong giấc ngủ.
Thật quá đáng! … Thế này thì làm sao bỏ đi được đây?
Bạch Chỉ bất đắc dĩ thở dài, chấp nhận số phận, kéo đám cỏ khô xếp quanh thiếu niên, rồi quay lại cảnh giác nghe ngóng động tĩnh bên ngoài hang.
Mong sao trời mau sáng.
***
Sáng hôm sau.
Hàng mi Bạch Chỉ khẽ rung, cảm nhận được một thứ gì đó mềm và lạnh chạm vào má, như có ai đó đang chọc vào nàng.
Gì thế nhỉ?
Nàng làu bàu một tiếng, xoay người.
Nhưng nàng quên rằng mình ngủ dựa vào tảng đá cả đêm, lần xoay người này khiến nàng mất thăng bằng, ngã nhào xuống dưới với tiếng “bụp”.
“A…!” Ngã đau quá!
Bạch Chỉ đau đớn mở mắt, định xem thứ gì đã phá giấc ngủ của mình, thì đối diện ngay với đôi mắt đen láy.
Đôi mắt đó sâu thẳm như đêm tối, cũng thuần khiết như màn đêm.
Bạch Chỉ ngây người, chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng lấy tay che mặt mình lại.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Nàng nghe thấy một giọng nói trong trẻo, đầy hiếu kỳ vang lên, âm thanh ấy vọng trong hang động trở nên đặc biệt sâu lắng và dễ nghe.
Bạch Chỉ bối rối nói: “Ta sợ khuôn mặt ta sẽ làm ngươi sợ…”
Nàng không ngờ rằng thiếu niên hôm qua còn thoi thóp lại tỉnh dậy nhanh đến vậy.
Dù cũng có công chăm sóc của nàng, nhưng khả năng tự hồi phục của hắn thật kinh ngạc.
Chưa kịp vui mừng, nàng chợt nhớ ra mình không còn là con người.
Giờ đây nàng là La Sát, loài quái vật mà ai cũng khiếp sợ, lỡ mà dọa hắn ngất đi nữa thì bao công sức của nàng coi như uổng phí! Dù đã muộn, nhưng vuốt và sừng của nàng vẫn lộ rõ…
Bạch Chỉ càng nghĩ càng bực mình, thậm chí đã tính đến chuyện chạy trốn ngay bây giờ, thì thiếu niên lại thản nhiên cười nhẹ.
“Tại sao? Vì ngươi là La Sát ư?”
Giọng hắn hơi kéo dài ở cuối câu, nghe nhẹ nhàng và ngây thơ, khiến Bạch Chỉ liên tưởng đến những nốt nhạc nhảy múa trên phím đàn.
“Nhưng ta cũng là La Sát mà.”
Bạch Chỉ: …?
Nàng hoàn toàn ngây người.
Vừa rồi hắn nói… hắn cũng là La Sát?
Nhưng hắn không hề giống chút nào…
Bạch Chỉ nghi ngờ hạ tay xuống, nhìn thấy thiếu niên mặt trắng bệch đang ngồi đối diện, thấy nàng nhìn thì nghiêng đầu một chút.
— Hoàn, toàn, không, giống.
Nhận thấy sự nghi ngờ trong mắt Bạch Chỉ, hắn đưa tay vén mái tóc rối.
Lúc này nàng mới nhận ra, giữa những sợi tóc lòa xòa kia lại có hai chiếc sừng nhỏ màu đen.
Sừng đen tiệp với màu tóc, lại rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì chẳng thấy được.
Không có gì ngạc nhiên khi Bạch Chỉ không hề nhận ra trước đó.
Không ngờ hắn cũng là La Sát… Hèn gì không sợ nàng.
Bạch Chỉ thở phào, từ từ ngồi thẳng lại.
Nàng chăm chú quan sát thiếu niên, phát hiện rằng dù cùng là La Sát, nhưng hắn lại đẹp hơn nàng rất nhiều.
Nàng trông chẳng khác gì một con quái vật, còn tên “quái vật” trước mặt này lại tinh tế thanh tú hơn cả con người.
Trừ đôi sừng đen gần như không thấy kia, hắn chẳng khác gì con người.
Sao lại thế nhỉ? Nàng cứ tưởng La Sát nào cũng xấu như mình chứ?
Thiếu niên vẫn chăm chú nhìn Bạch Chỉ, đầy hiếu kỳ: “Là ngươi cứu ta sao?”
… Cũng tạm coi là vậy, dù người suýt giết ngươi rất có thể cũng là ta.
Bạch Chỉ hơi chột dạ gật đầu: “Thật ra ta chẳng làm gì nhiều, chỉ cho ngươi uống chút nước thôi…”
Như không nghe thấy, thiếu niên mở to đôi mắt xinh đẹp của mình, kinh ngạc nhìn Bạch Chỉ, khiến nàng dần cảm thấy ngượng ngùng.
“Ờm… ngươi có thể đừng nhìn chằm chằm vào ta không? Ta còn thấy khuôn mặt mình trong mắt ngươi nữa…”
Vừa xấu vừa đáng sợ, nàng không muốn thấy chút nào!
Thiếu niên không đáp lại, bỗng nhiên hỏi: “Ngươi có tên không?”
Bạch Chỉ ngẩn ra: “Có chứ… Ta tên là Bạch Chỉ.”
“Bạch Chỉ…” Thiếu niên gật đầu, chớp mắt, “Ta sẽ nhớ.”
Bạch Chỉ theo phản xạ hỏi: “Còn ngươi?”
“… Quý Nguyệt.” Hắn cụp mắt, lặng lẽ đáp.
…
……
… Khoan đã.
Quý Nguyệt.
Chẳng lẽ là Quý Nguyệt mà nàng biết? Trong truyện này chắc không có La Sát nào khác tên Quý Nguyệt đâu, nhỉ?
Nhưng mà… nhưng mà… nhưng mà… Quý Nguyệt lại là đại phản diện trong truyện!
Nhận ra thiếu niên trước mặt là ai, Bạch Chỉ giật mình đến lắp bắp, gần như không thể nói thành lời.
Nếu hỏi nàng nhân vật nào ấn tượng nhất trong truyện, câu trả lời không nghi ngờ gì chính là Quý Nguyệt.
Bởi vì—là một trong những nhân vật nam quan trọng của tiểu thuyết Mary Sue này, hắn… không thích nữ chính!