Xuyên Sách Sau Khi Cứu Bệnh Kiều Hắn Cứ Muốn Giết Ta


“Được rồi, được rồi, đừng có tâng bốc nữa, nghe chướng tai quá.”

Bạch Chỉ mặt mày đen thui, ôm hai gói bánh lớn chen khỏi đám đông.

Thiếu niên đeo mặt nạ theo sau nàng ngoan ngoãn như một chú cún nhỏ.

“Cầm lấy mà ăn, tất cả đều của ngươi.” Bạch Chỉ dúi hai gói bánh vào tay hắn, rồi giả vờ như không có chuyện gì mà quan sát phản ứng của hắn.

Ăn nhiều bánh như vậy, chắc hắn sẽ phải tháo mặt nạ ra chứ? Nếu không thì bao giờ mới ăn xong?

Bạch Chỉ âm thầm mong chờ, nào ngờ hắn chỉ hơi đẩy mặt nạ lên một chút rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến hai gói bánh, nhanh đến nỗi gần như tạo thành ảo ảnh.

Bạch Chỉ trố mắt nhìn từ đầu đến cuối, thậm chí chẳng nhìn thấy miệng hắn đâu.

“Ăn xong rồi.” Thiếu niên kéo mặt nạ xuống ngay ngắn, “Còn nữa không?”

Chắc chắn hắn không phải là Quý Nguyệt, Quý Nguyệt không bao giờ ăn nhiều đến vậy!

Bạch Chỉ hoàn hồn sau cú sốc: “Ngươi ăn nhiều thế mà không thấy ngán à?”

Thiếu niên lắc đầu, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn vào túi tiền của nàng.

Bạch Chỉ tức giận nói: “Không có nữa!”

Cứ để hắn ăn kiểu này thì nàng lỗ vốn mất!

Nghe vậy, thiếu niên có vẻ tiếc nuối thở dài: “Vậy chúng ta tiếp tục tìm người thôi.”


Bạch Chỉ: Ngươi có tìm bao giờ đâu mà tiếp tục!

Nàng tức tối nhìn thiếu niên đột nhiên đi lên trước, bước chân nhanh và dài, khiến Bạch Chỉ ở phía sau phải hì hục chạy theo, mấy lần suýt đụng phải người đi đường.

“Khoan đã, ngươi đi chậm lại, chậm một chút…” Lại vừa tránh được một đại thúc đi ngược chiều, Bạch Chỉ cuối cùng không nhịn được, khẽ thở hổn hển than phiền, “Ta theo không kịp ngươi.”

Giọng nàng khe khẽ, rõ ràng là than phiền, nhưng nghe như một tiếng trách nhẹ.

Thiếu niên quay đầu lại, lặng lẽ nhìn nàng cúi người thở dốc.

Hắn nghĩ một lát, đột nhiên với tay giật một dải lụa màu trắng ngà từ một quầy hàng bên cạnh.

“Buộc vào tay ngươi.” Hắn nói.

Bạch Chỉ nhìn tấm lụa trước mặt, ngơ ngác chớp mắt: “Buộc cái này để làm gì?”

Thiếu niên không giải thích, chỉ buộc một đầu dải lụa vào cổ tay mình, nhẹ nhàng gọn gàng như ánh trăng bao quanh cổ tay trắng muốt.

“Buộc vào nhau, như vậy ngươi sẽ theo kịp ta.”

Hắn nâng cổ tay, dải lụa mềm mại buông rơi, gió đêm khẽ thổi, khiến màn đêm như cũng trở nên mờ ảo.

Bạch Chỉ sững lại: “Không cần đâu, ngươi chỉ cần đi chậm một chút là được…”

“Ta sợ ngươi sẽ đi lạc.” Thiếu niên nghiêm túc đáp.

Bạch Chỉ: “…”

Chuyện gì thế này, sao tên này đột nhiên lại chu đáo vậy.

Nàng bỗng thấy ngại ngùng, ngoan ngoãn buộc đầu còn lại của dải lụa vào tay mình, rồi ngẩng đầu lên nở nụ cười rạng rỡ: “Đi thôi!”

Thiếu niên thả tay xuống, dải lụa đung đưa theo từng bước đi của hai người.

Vừa định tiếp tục tiến bước, thì bên cạnh bỗng vang lên giọng nói ngập ngừng của một nữ nhân: “Công tử này, ngươi còn chưa trả tiền đâu.”

Cả hai quay đầu lại, chỉ thấy bà chủ quán bán lụa đang tức giận nhìn họ.

Thiếu niên ngay lập tức quay sang nhìn Bạch Chỉ với vẻ mặt vô cùng tự nhiên.

Bạch Chỉ: “…”

---

Sau khi thành thật trả tiền, Bạch Chỉ tiếp tục theo bước chân thiếu niên đeo mặt nạ.

Nàng đi phía sau, khoảng cách rất gần, gần đến mức chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy phần gáy của hắn.


Oa, tóc của hắn thật đẹp, trông mềm mại, đầu tròn trịa, chắc chắn cảm giác sờ vào sẽ rất thích…

Từ nhỏ Bạch Chỉ đã thích vuốt tóc mẹ để ngủ, lớn lên lại càng mê vuốt lông mèo, lông chó.

Nhìn mái tóc đen của thiếu niên, tay nàng bỗng thấy ngứa ngáy.

Hay là sờ một chút nhỉ, sờ một chút cũng chẳng mất gì.

Huống chi hắn đã ăn của nàng nhiều tiền thế rồi.

Bạch Chỉ thấy mình nghĩ rất đúng, bèn từ từ đưa tay ra, định lén chạm vào mái tóc của thiếu niên, thì hắn đột nhiên quay đầu lại.

“Ngươi đang làm gì?”

Bạch Chỉ lúng túng rụt tay về, ấp úng: “Ta… ta muốn vuốt tóc ngươi…”

“Qua đây đứng cạnh ta.”

“… Ờ.” Bạch Chỉ không đoán được giọng hắn là vui hay giận, bèn rụt rè đứng cạnh, miệng lí nhí, “Xin lỗi.”

Thiếu niên ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi phải xin lỗi?”

“Hả?” Bạch Chỉ ngơ ngác nhìn hắn, “Vì… ngươi chẳng phải đang giận sao?”

“Ta đâu có giận.”

Bạch Chỉ bối rối: “Vậy sao tự nhiên ngươi bảo ta đứng cạnh ngươi…”

Thiếu niên hơi nghiêng đầu, bật cười khẽ: “Có người đứng phía sau ngươi.

Chẳng lẽ ngươi không định giết hắn sao?”

Bạch Chỉ: “…”


Không, không hề!! Chỉ có mỗi ngươi mới nghĩ đến chuyện đó thôi!

Nàng càng lúc càng thấy hắn có suy nghĩ rất kỳ quái, không chỉ kỳ quái mà còn rất giống với tên quái vật Quý Nguyệt kia.

Nàng liếc trộm về phía sau chiếc mặt nạ, trong lòng thầm nghĩ, tối nay nhất định ta sẽ tháo mặt nạ của ngươi, xem xem ngươi có phải là tên phụ bạc Quý Nguyệt hay không.

Nghĩ đến chuyện Quý Nguyệt hứa không rời xa nàng, vậy mà nàng biến mất đã lâu mà hắn chẳng hề xuống núi tìm, nàng lại càng bực bội.

Đúng là La Sát chẳng có tình cảm, nàng lẽ ra không nên kỳ vọng vào hắn.

Bạch Chỉ hoàn toàn quên rằng chính mình mới là người rời đi trước, chỉ trách móc Quý Nguyệt, rồi trút bực dọc lên thiếu niên bên cạnh.

Hai người cứ thế đi trên phố, Bạch Chỉ mải theo sau thiếu niên.

Đến khi không còn nghe thấy tiếng ồn xung quanh, nàng mới nhận ra rằng họ đã ra khỏi khu vực đèn lồng.

“Chúng ta đang đi đâu vậy? Ngươi không phải muốn tìm người sao?” Bạch Chỉ nhíu mày.

Thiếu niên gật đầu, đưa tay chỉ về phía cánh cổng son đỏ phía trước.

“Đúng vậy, người ta cần tìm đang ở trong đó.”

Bạch Chỉ nhìn theo tay hắn, thấy một tòa phủ đệ nguy nga tráng lệ hiện ra trên con đường quan đạo.

Trên cổng lớn treo một tấm biển với hai chữ to và uy nghiêm – “Tôn Phủ”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận