Xuyên Sách Sau Khi Cứu Bệnh Kiều Hắn Cứ Muốn Giết Ta


Tôn phủ - nơi ở của phú thương giàu có nhất Kim Đô, Bạch Chỉ từng nghe Ân Niệm Dung nhắc qua.

Nghe nói Tôn viên ngoại rất thích sưu tầm những món đồ kỳ lạ, trong phủ có vô số bảo vật.

Vì để bảo vệ chúng, Tôn phủ thuê nhiều vệ binh canh giữ, chưa từng có trộm nào dám bén mảng.

Lúc này, Bạch Chỉ mới dần hiểu ra rằng… chẳng lẽ hắn định vào Tôn phủ tìm người sao…?

“À ta vừa nhớ ra có chút việc, xin đi trước…” Bạch Chỉ toan quay người chạy trốn nhưng bị thiếu niên kéo lại.

“Ngươi không giúp ta nữa à?” Giọng hắn phảng phất chút thất vọng.

Bạn hiền ơi, không phải ta không muốn giúp ngươi, chỉ là ta không muốn chết thôi!

Bạch Chỉ cười gượng: “Không phải ta không giúp, chỉ là đột nhiên bụng ta đau, phải đi giải quyết một chút.

Ngươi cứ vào trước đi, ta sẽ tới ngay…”

Giọng thiếu niên thoáng nét cười: “Không cần ‘ngay’ đâu.”

Nói rồi, hắn giật mạnh dải lụa, kéo Bạch Chỉ ngã nhào vào lòng mình.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ kinh hãi, hai tay chống lên ngực hắn, toan đẩy ra.

“Đừng động đậy.” Giọng nói trầm ấm phát ra từ sau mặt nạ, “Nếu cử động nữa, ta sẽ giết ngươi.”

Bạch Chỉ lập tức co rúm người lại.


Dù hắn chưa từng ra tay trước mặt nàng, nhưng khi nói câu này, sát khí toát ra từ người hắn rõ ràng đến mức khiến người ta nghẹt thở, chứng tỏ hắn thật sự làm được điều đó.

Trời ơi, hóa ra tất cả sự ngoan ngoãn trước đây đều là giả, nàng đúng là bị ép leo lên thuyền giặc rồi.

Hắn bảo buộc vào nhau là sợ nàng đi lạc ư, rõ ràng là để ngăn nàng bỏ trốn!

Bạch Chỉ vừa hối hận vừa căm tức, nhưng thiếu niên không cho nàng thời gian để hối tiếc, hắn chỉ khẽ động thân, đã biến mất khỏi chỗ cũ.

Bạch Chỉ chỉ cảm thấy gió rít bên tai, giây sau đã thấy mình đang ở giữa sân Tôn phủ.

Màn đêm dần buông, cả hai lẻn vào mà không gây tiếng động nào.

Sân vườn yên tĩnh, cổ thụ cao vút xen lẫn những hòn giả sơn, dây leo xanh biếc phủ khắp nơi, tạo nên vẻ đẹp u tịch.

Lúc này, lễ hội đèn lồng đang vào lúc náo nhiệt nhất, gia nhân trong phủ đều ra ngoài, chỉ còn lại đám vệ binh canh gác rải rác khắp nơi.

Đèn lồng của họ le lói khắp sân, như những ngôi sao rải rác.

Thiếu niên nắm tay Bạch Chỉ, nhẹ nhàng lẩn vào phía sau một hòn giả sơn, cẩn thận quan sát xung quanh.

Bạch Chỉ ở sát bên hắn, bỗng cảm thấy như có ánh nhìn chăm chú ngay trên đầu mình.

Nàng ngước lên nhìn, chỉ thấy thiếu niên đang dõi mắt quan sát vệ binh phía trước, chẳng ai nhìn nàng cả.

Sao thế nhỉ, chẳng lẽ nàng nhầm? Nàng khẽ hít một hơi, ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của bánh kẹo.

“Ngươi ngọt quá, toàn mùi đường và bánh ngọt…” Bạch Chỉ thì thầm.

Ngửi như một viên kẹo to vậy, ngọt ngào và hấp dẫn.

Thiếu niên đeo mặt nạ khẽ ngạc nhiên: “Ngọt sao? Không có mùi gì khác à?”

Bạch Chỉ: “Mùi khác? Ý ngươi là sao?”

Chẳng lẽ có mùi hôi sao? Nàng ngửi kỹ hơn.

Không có mà.

Thiếu niên: “Như mùi máu chẳng hạn.”

Bạch Chỉ: “…”

Người bình thường nào lại có mùi máu trên người chứ???

“… Không, không có.” Bạch Chỉ ấp úng trả lời.

“Vậy thì tốt, xem ra ta rửa sạch rồi.” Thiếu niên thờ ơ vẫy tay ra hiệu cho Bạch Chỉ, “Qua đây.”

Bạch Chỉ hơi chần chừ.


Thiếu niên thấy nàng lần lữa, bèn kéo mạnh dải lụa, khiến nàng lảo đảo nhào tới.

Nàng chưa kịp đứng vững thì đã thu hút sự chú ý của đám vệ binh đang tuần tra.

“Ai ở đó?!” Hai vệ binh cầm đèn lồng bước tới chỗ họ nấp.

Hỏng bét rồi!

Bạch Chỉ cúi rạp người định trốn, thiếu niên đeo mặt nạ lại thản nhiên đứng dậy.

Hai tên vệ binh thấy có người đứng sau giả sơn, lập tức rút kiếm lao tới.

“Có kẻ đột nhập! Mau bắt hắn lại!” Một tên hét lớn.

Thiếu niên từ từ đứng thẳng dậy, mắt nhìn chằm chằm vào vệ binh, miệng còn nhắc nhở Bạch Chỉ đang nấp sau lưng, “Ngươi đừng động, không thì bị thương đừng trách…”

Chưa dứt lời, một bàn tay trắng mịn đã bất ngờ vươn lên, đẩy mặt nạ của hắn lên.

Dưới ánh trăng, hiện ra một khuôn mặt thanh tú.

Đôi mắt đen sâu thẳm, đẹp đến mức như khiến cả bầu trời sao nhạt nhòa.

Đôi mày mắt này… rõ ràng là hắn.

Bạch Chỉ vừa nhận ra thiếu niên chính là Quý Nguyệt, thì đã kích động buột miệng gọi tên: “Quý…”

Chỉ nghe “rắc” một tiếng, Quý Nguyệt đã xoay người bẻ gãy cổ một vệ binh.

Hắn nghiêng mặt, cười ngây thơ: “Hử? Ngươi nói gì?”

Bạch Chỉ sợ đến nỗi lập tức im bặt.

---

Ngay lúc Bạch Chỉ còn ngây người, Quý Nguyệt đã biến mất khỏi chỗ cũ.


Vệ binh cầm đao kiếm ập tới, thân ảnh Quý Nguyệt mờ ảo như bóng ma, di chuyển với tốc độ không thể nhìn thấy, xuyên qua từng tên địch.

Cổ tay Bạch Chỉ vẫn bị buộc chặt vào dải lụa, khiến nàng bị kéo theo hắn hết chỗ này đến chỗ khác, suýt nữa bị lắc đến hoa mắt.

Chưa kịp tháo thứ vướng víu này ra, xung quanh đã dần yên ắng trở lại.

Nàng thấy Quý Nguyệt ra tay sắc bén như xưa, đám vệ binh không kịp kêu lên tiếng nào đã ngã xuống từng tên một.

Chỉ trong chốc lát, hắn đã hạ gục hết vệ binh trong sân.

Ánh đèn mờ ảo chiếu sáng cảnh tượng máu chảy khắp nơi, xác người la liệt, mùi máu nồng nặc bao trùm hai người.

Cơn đói và ghê tởm cùng trỗi dậy, Bạch Chỉ bất chợt cảm thấy choáng váng.

Nàng phải nuốt nước bọt để kìm nén cơn đói cồn cào.

Dù thực sự không đói, nhưng bản năng của La Sát không dễ khống chế.

Bao nhiêu máu thịt người ở ngay trước mặt, muốn nhịn cơn thèm ăn quả là khó.

Quý Nguyệt tháo chiếc mặt nạ đầy máu, mỉm cười liếc nhìn Bạch Chỉ: “Ngươi cũng gan to thật nhỉ?”

Bạch Chỉ mấp máy môi, không dám lên tiếng.

Không hiểu sao, nàng cảm thấy Quý Nguyệt trước mặt dường như không giống với Quý Nguyệt ở núi Lộc Nguyên.

Nếu là Quý Nguyệt trên núi, nàng đã dám lớn tiếng nhận là người quen, nhưng bây giờ, nàng bỗng nhiên không dám.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận