…Không đúng, đáng yêu cái gì chứ! Hắn chính là quái vật muốn ăn thịt nàng, đâu phải là con mèo con dễ thương nào!
“A Chỉ, ngươi bị thương rồi.”
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trong trẻo của Quý Nguyệt.
Giống như lần Bạch Chỉ bị La Sát tấn công, khi nghe giọng nói dịu dàng ấy, bất giác khiến người ta tin rằng hắn thực sự đang quan tâm.
Nhưng Bạch Chỉ giờ đây không dám ngây thơ như trước nữa.
Nàng hiểu rõ, Quý Nguyệt chỉ coi nàng là nguồn lương thực dự trữ mà thôi.
Nay hắn vất vả lắm mới tìm thấy nguồn thức ăn này, tự nhiên là phải tranh thủ ăn cho sớm mới an lòng.
Bạch Chỉ nhẹ nhàng đẩy Quý Nguyệt ra, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn hắn, “Chỉ là vết thương nhỏ, không đáng ngại…”
Quý Nguyệt nhận ra nàng đang né tránh mình, khẽ cau mày.
“Ngươi đang chảy máu kìa.”
Bạch Chỉ: “A… Cái đó… chỉ là ta sơ ý trượt ngã, va phải cành cây mà thôi! Ngươi thấy đấy, cây cối chằng chịt thế này, lỡ bước là dẫm phải ngay…”
Quý Nguyệt không hiểu tại sao nàng phải giấu diếm lý do bị thương.
Dù khi đó hắn đầu óc mơ hồ, đau nhức như búa bổ, hắn vẫn nhớ giọng nói của Bạch Chỉ.
Nàng nói sẽ đi lấy giải dược cho hắn, còn dặn hắn đừng giết người, rồi sau đó nàng bị thương.
Là tên khốn đã ép hắn ăn thịt người chăng? Dám làm A Chỉ của hắn bị thương sao.
A Chỉ là con mồi chỉ thuộc về hắn, ngoài hắn ra, kẻ nào cũng đừng mong động vào nàng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Quý Nguyệt trở nên u ám.
Bạch Chỉ thấy ánh mắt không ổn, vội vàng giải thích: “Thật mà! Ta lâu rồi chưa ăn uống gì, đi lại đã choáng váng, mà nơi này thì tối om…”
Quý Nguyệt nhìn xuống vết thương bên hông nàng: “Nhưng ngã sẽ không tạo thành vết thương như thế này.”
Bạch Chỉ: “…”
Nàng thực sự đã cố gắng hết sức.
Thấy Quý Nguyệt nhìn chằm chằm không buông, nàng quyết định hôm nay sẽ cắn răng không thừa nhận, nhất quyết không chịu khai mình là A Chỉ.
Cùng lắm là giả chết, không tin hắn lại “kén ăn” đến mức không thèm động vào một thi thể.
“Được rồi, ta thừa nhận.” Bạch Chỉ cắn răng, nén đau đáp khẽ, “Đúng là không phải do ngã mà bị thương.”
Quý Nguyệt khẽ nhướn mày, chờ nghe nàng thành thật.
“Ta vận khí không tốt, gặp phải một La Sát…” Bạch Chỉ làm vẻ nghiêm trọng, nói với giọng đầy chính khí, “Ta không ngờ hắn lại nấp trong bụi cây tấn công bất ngờ.
Ta và hắn đã giao chiến ác liệt, may là ta đủ mạnh, dù bị thương nhưng vẫn đánh lui được hắn…”
Nàng đâu có nói dối, chỉ là có chút… sai lệch về thời gian thôi…
Quý Nguyệt rõ ràng không tin: “Ngươi có thể đánh bại La Sát khác?”
Đùa à? Nàng cũng từng một mình đánh bại La Sát đó chứ!
Bạch Chỉ phồng ngực định phản bác, nhưng khi vừa gắng sức thì vết thương trên lưng đau nhói, khiến nàng rên lên: “A… đau quá!”
Quý Nguyệt lập tức hỏi: “Ngươi đau ở đâu?”
Bạch Chỉ đau đến nỗi mắt rưng rưng, nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt, trông vô cùng đáng thương.
“Lưng… lưng đau quá…” Nàng định xoay lưng lại, nhưng nhớ ra người đứng sau là Quý Nguyệt, nên liền khựng lại.
Quý Nguyệt nhìn đôi mắt rưng rưng của nàng, dù là trong hình dạng La Sát, nhưng vẫn rất đáng thương.
Đôi mắt màu vàng kim đầy sát khí lạnh lùng ấy, giờ đây lại cụp xuống, trông chẳng khác nào con mèo lớn bị ướt mưa.
Hắn không nhịn được khẽ bật cười.
Bạch Chỉ thầm nghĩ: Đã không thương thì thôi, lại còn cười cợt? Đồ biến thái! Kẻ tàn nhẫn! Cẩu tặc!
Nàng lẩm bẩm mắng hắn cả trăm lần trong lòng, rồi định gắng sức đẩy hắn ra, nhưng ngay sau đó, Quý Nguyệt đã đỡ lấy tay nàng, xoay lưng nàng lại.
Lớp vải mỏng dính trên lưng, loang lổ vết máu đỏ tươi, có thể thấy mờ mờ hình dạng của vết thương, nhưng không rõ nó sâu đến mức nào.
Không nghĩ ngợi nhiều, Quý Nguyệt lập tức xé toạc áo nàng, khiến Bạch Chỉ hốt hoảng kêu lên.
“Ngươi ngươi ngươi… sao lại xé áo ta, có gì thì từ từ nói được không!”
“Ở đây sao?” Giọng Quý Nguyệt lạnh lẽo như dòng suối, phảng phất chút lạnh nhạt.
Dù không rõ hắn đang chỉ vào đâu, nhưng Bạch Chỉ biết chắc chắn là vết thương trên lưng nàng đang phơi bày ra ngoài, gió đêm lùa vào khiến nàng cảm thấy lạnh buốt.
“…Ừ.” Nàng xoay lưng lại, khẽ đáp.
Quý Nguyệt im lặng, chăm chú nhìn lưng nàng.
Da thịt của La Sát mỏng manh, từng mạch máu nhỏ chằng chịt bên dưới hiện rõ mồn một.
Phía trên những mạch máu xanh ấy, một vết cắt sâu hoắm chảy máu thấm ướt cả da lẫn lớp vải, đỏ rực như đóa sen nở trên tuyết.
Đây chính là vết thương do xích sắt của Niệm Dung gây ra, hắn ra tay tàn nhẫn, nên vết thương trông mới đáng sợ như vậy.
Đôi mắt Quý Nguyệt ánh lên vẻ sâu thẳm, hắn đưa ngón tay chạm nhẹ bên cạnh vết thương.
Bạch Chỉ khẽ run lên.
Quý Nguyệt hỏi: “Đau lắm sao?”
Bạch Chỉ khẽ gật đầu, cắn chặt môi.
Dù không nhìn thấy mặt hắn, nhưng nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt chăm chú của hắn.
Đáng thương thay, bề ngoài nàng cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sợ hãi đến bấn loạn.
Xong rồi, xong rồi! Hắn nhìn kỹ thế này là đang tính từ đâu cắn xuống trước sao, hay đang nhắm xem phần thịt nào ngon nhất để ăn?
Quý Nguyệt đương nhiên không nghĩ đến những điều kỳ quái đó.
Hắn cúi đầu, hơi ấm nhẹ nhàng phả lên vết thương của nàng: “Ta sẽ giúp ngươi cầm máu.”
Bạch Chỉ bối rối: Cầm máu? Hắn định cầm kiểu gì?
Giây tiếp theo, Quý Nguyệt cúi xuống, khẽ liếm vết thương trên lưng nàng.
Bạch Chỉ bất giác bật ra một tiếng rên nhỏ.
Hắn… Hắn đang làm gì vậy?! Có ai cầm máu kiểu này không chứ!
Bạch Chỉ cảm thấy cả người bồng bềnh, chỗ vết thương bị hắn liếm qua vừa đau vừa tê, một cảm giác không biết là chua xót hay nhột nhạt xâm chiếm.
Tên này không nói không rằng mà đã liếm lên như vậy, chẳng lẽ thật sự muốn ăn nàng ngay tại chỗ sao…