Bạch Chỉ mặt mày ủ rũ, run rẩy hỏi: “Quý Nguyệt… ngươi… ngươi hiện tại không đói bụng chứ?”
Quý Nguyệt trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Đói.”
Trước đó hắn cùng Bạch Chỉ đợi món “đại tiệc” của Niệm Dung, rốt cuộc lại chẳng được ăn chút gì.
Cả ngày chưa có gì vào bụng, lại còn bị miếng thịt người kia làm buồn nôn, dạ dày của hắn bấy giờ vẫn đang khó chịu.
Nhưng hắn vốn không phải loại tham ăn, dù có đói cũng chẳng mấy khao khát.
Bạch Chỉ: “?!!”
Có cần phải thành thật vậy không?
“Vậy… vậy hay là ngươi kiếm chút gì ăn trước rồi mới giúp ta cầm máu được không…” Bạch Chỉ lắp bắp hỏi, giọng run như tiếng trống.
Dù là thứ gì cũng được, chỉ cần đừng ăn nàng là được.
Quý Nguyệt ngẩn ra, lập tức hiểu ra ý nàng.
Nàng sợ hắn ăn mình sao?
Quý Nguyệt hơi nhướng mày, ánh mắt lướt qua gương mặt nghiêng nghiêng của Bạch Chỉ.
Nhìn nàng co ro ôm chặt đầu gối, mái tóc đen mềm mại che khuất nửa bên má.
Từ góc độ của Quý Nguyệt, hắn chỉ thấy được hàng mi khẽ rung cùng đôi mắt vàng lấp lánh ánh nước, toát lên vẻ yếu đuối nhu mì.
Quý Nguyệt bất giác bật cười thành tiếng.
“Ngươi cười cái gì?” Bạch Chỉ tức tối trừng mắt nhìn hắn.
Nàng đang là người bị thương đó! Hắn không thương xót nàng thì thôi, lại còn cười nhạo nàng, thật đáng ghét!
Quý Nguyệt cười đến ôm bụng một lúc, đến khi Bạch Chỉ chịu không nổi nhéo hắn một cái, hắn mới nén lại, từ tốn đáp, “Không vội, để xử lý xong vết thương của ngươi, ta sẽ ăn no nê một bữa.”
Ánh mắt hắn nhìn nàng đầy ẩn ý, ý cười nơi khóe môi khiến nàng nhìn mà giật mình sợ hãi.
Còn nói là ăn no… Chẳng phải hắn ám chỉ sẽ ăn nàng sao?!
Bạch Chỉ lúc này chỉ cảm thấy hối hận.
Hối hận không kể xiết.
Sớm biết sẽ bị hắn tóm được tại trận, nàng nhất quyết đã không truy đuổi theo Niệm Dung.
Nhìn Quý Nguyệt hiện tại rõ ràng đã không sao, thế mà nàng vừa đánh một trận oan uổng, lại tự khiến mình đầy thương tích, có còn ai là “nguồn lương thực” bất hạnh hơn nàng nữa không?
Bạch Chỉ như thể đã chết trong lòng, càng nghĩ càng thấy đau khổ, đôi môi khẽ mếu máo, sắp khóc mà không khóc nổi.
Thấy lạ, Quý Nguyệt hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Bạch Chỉ mặt mày tái mét, đáp qua loa: “Vết thương đau quá.”
Quý Nguyệt nhìn vết thương trên lưng nàng một lúc, rồi giơ cổ tay mình lên, đưa đến bên miệng nàng.
Bạch Chỉ ngơ ngác: “…Ngươi làm gì vậy?”
Ánh mắt Quý Nguyệt tràn đầy ý cười, như thể vạn ngôi sao đang tỏa sáng, sáng lấp lánh.
“Uống máu của ta, ngươi sẽ không đau nữa.”
…
Quý Nguyệt bảo nàng uống máu hắn.
Dường như câu nói ấy đã gợi lên trong nàng ký ức về dòng máu ấm nóng chảy qua cuống họng, nàng bất giác nuốt nước bọt.
“Ta… ta không uống máu đâu…”
Quý Nguyệt vẫn không đổi sắc mặt: “Khách sáo gì chứ, đâu phải chưa từng uống.”
Bạch Chỉ: “???”
Chẳng lẽ Quý Nguyệt biết chuyện nàng đã uống máu của Đường Ánh sao? Nhưng hắn làm sao biết được?
Quý Nguyệt thấy Bạch Chỉ ngờ vực, bèn bổ sung: “Là ở trong sơn động, ngươi ngất đi, ta cho ngươi uống một chút máu.”
“Sau đó, ngươi liền bỏ đi mất.”
Nói đến đây, giọng hắn còn mang vẻ ấm ức.
Bạch Chỉ: “??????”
Nàng… nàng đã từng uống máu của Quý Nguyệt? Lại còn từ sớm như vậy?
Bạch Chỉ gắng nhớ lại cảnh tượng đêm đó, nhưng có nghĩ đến mấy cũng không thể nhớ ra điều gì xảy ra khi nàng hôn mê.
Chỉ có một điều nàng còn nhớ rõ là sau khi tỉnh lại, vết thương của nàng đã lành lặn, thậm chí còn có được hình người.
Hóa ra tất cả là nhờ Quý Nguyệt sao…
Ánh mắt Bạch Chỉ khi nhìn hắn bỗng trở nên phức tạp.
Quý Nguyệt không hiểu, khẽ chớp mắt: “Nhanh uống đi, ngươi không phải đang đau sao?”
Bạch Chỉ không dám uống.
Nàng sợ rằng chỉ cần uống máu của hắn, nàng sẽ lập tức biến thành hình người, đến lúc đó Quý Nguyệt sẽ biết nàng đã luôn lừa hắn.
Dù cuối cùng đều bị ăn, nàng vẫn muốn kéo dài thêm một chút thời gian, có thể nhờ vào việc mình ngoan ngoãn mà cầu xin hắn mỗi lần chỉ ăn một ít, đừng có ăn hết nàng trong một lần…
Thật sự quá thảm thương, không còn gì thảm hơn.
“Ta… ta có lẽ vẫn còn chịu đựng được, hay thôi đi nhé?” Bạch Chỉ ngượng ngùng cười, “Đâu ai mới gặp lại đã đi uống máu…”
Nàng nhấn mạnh hai chữ “gặp lại”, hy vọng Quý Nguyệt nghe được ý tứ ẩn sau lời nàng.
Quý Nguyệt nhìn nàng chằm chằm một lúc.
Bạch Chỉ: “…”
Ánh mắt này thật giống ánh mắt của mèo nhìn chuột, chăm chú đến lạnh người, nhìn đến mức nàng sởn gai ốc, tim đập loạn nhịp.
Một lúc sau, hắn từ từ cụp mắt xuống.
Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng rạch một vết nơi cổ tay, dòng máu tươi từ đó từ từ tràn ra.
“Ngươi không uống, ta sẽ ép đến khi ngươi uống.”
Giọng hắn trầm thấp, ánh mắt sắc lạnh khiến Bạch Chỉ nhớ lại cảnh hắn đe dọa nàng ngủ sát bên trong giường tại khách điếm.
Được rồi, đại ca bảo nàng uống, nàng nào dám từ chối.
Dù sao cũng chết, chi bằng chết khi no bụng.
Bạch Chỉ do dự rồi nhẹ nhàng kéo tay Quý Nguyệt đến bên miệng mình.
Mùi thơm của máu lập tức xông vào mũi nàng, một cảm giác rạo rực bừng lên trong cơ thể, miệng nàng bắt đầu tiết nước bọt.
Muốn ăn, thật sự muốn cắn mạnh một cái.
Nàng ngẩng đầu nhìn Quý Nguyệt, thấy hắn đang chăm chú nhìn nàng với ánh mắt đầy chờ đợi.
Hắn rất mong nàng uống máu của hắn sao?
Mang theo niềm nghi hoặc, Bạch Chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng liếm vết thương nơi cổ tay Quý Nguyệt.
Một giọt máu dính vào đầu lưỡi, chỉ một chút thôi, nhưng khiến nàng ngay lập tức bùng lên cơn đói cồn cào.
…Thật ngon lành, hương vị này còn ngon gấp trăm lần máu của Đường Ánh.
Là vì đây là máu của La Sát, hay vì là máu của Quý Nguyệt?
Bạch Chỉ rốt cuộc không thể kìm nén cơn đói ngấu nghiến, đôi mắt nàng sâu thẳm lại, nanh vuốt cắm sâu vào cổ tay hắn, bắt đầu hút lấy dòng máu ấy.