Xuyên Sách Sau Khi Cứu Bệnh Kiều Hắn Cứ Muốn Giết Ta


Bạch Chỉ hỏi với vẻ không mấy hy vọng: “Thật sự không ăn ta?”

Quý Nguyệt gật đầu: “Không ăn ngươi.”

Đôi mắt vốn u tối của Bạch Chỉ bỗng bừng sáng lên.

“Nhưng ta sẽ giết ngươi.”

Ánh sáng lại lập tức tắt ngấm.

“Sao lại như vậy? Sao lại muốn giết ta? Rõ ràng là ta đã cứu mạng ngươi mà…” Bạch Chỉ bị tên thần kinh này xoay vần đến mức không chịu nổi nữa, đành ôm mặt, nức nở rên rỉ.

Lần đầu tiên, Quý Nguyệt thấy nàng buồn đến vậy, bèn gỡ tay nàng ra, lộ ra khuôn mặt yếu đuối, khiến ai nhìn cũng thấy đáng thương.

Khoé mắt nàng hoe đỏ, hàng mi ướt đẫm, long lanh như cánh bướm mỏng manh rung rinh trong mưa, ánh lên thứ ánh sáng mờ ảo trong màn đêm.

Trong lòng Quý Nguyệt bỗng nhiên rung động.

Hắn chăm chú nhìn Bạch Chỉ, bất ngờ cúi xuống, chống khuỷu tay hai bên vai nàng, khóa nàng lại giữa vòng tay mình.

“...!Quý Nguyệt?”

Bạch Chỉ ngơ ngác chớp mắt, giọt lệ đọng trên hàng mi khẽ run rẩy rồi rơi xuống.

“Bởi vì ngươi đã lừa ta.”

Giọng Quý Nguyệt nhẹ nhàng trách móc: “Ngươi từng nói sẽ không bao giờ bỏ rơi ta, nhưng cuối cùng ngươi vẫn lén lút rời đi.”


Bạch Chỉ yếu ớt bào chữa: “Ta bị ép mà, tình thế lúc đó bắt buộc, ta nào có lựa chọn…”

“Nhưng ngươi cũng không quay lại tìm ta.” Quý Nguyệt ngắt lời, giọng điệu kiên quyết.

Bạch Chỉ há miệng định nói nhưng lại nghẹn lời.

Quý Nguyệt nói đúng, ngay từ đầu nàng chỉ lo chạy trốn, sau đó lại một lòng nghĩ đến Hương Thực Thảo, từ đầu đến cuối chưa từng có ý định thật sự muốn tìm hắn.

Vì trong tiềm thức, nàng luôn nghĩ Quý Nguyệt mạnh mẽ, mạnh đến mức chẳng cần ai bên cạnh.

Hóa ra hắn cũng có lúc sợ cô đơn?

Trong lòng Bạch Chỉ bỗng chốc mềm lại, tựa như cánh hoa lặng lẽ cuộn mình bung nở.

Nàng khẽ đưa tay lên, vuốt ve một bên má của Quý Nguyệt.

“… Xin lỗi.”

Nàng khẽ thì thầm, đôi mắt đẫm lệ trong veo, đen láy, tựa như ánh mắt của một chú nai nhỏ vừa sinh ra.

Khoảng cách giữa nàng và Quý Nguyệt rất gần, cả hai mắt đối mắt, hơi thở hòa quyện vào nhau, đến mức Bạch Chỉ có thể ngửi thấy mùi hương lạnh như băng tuyết trên người Quý Nguyệt, hòa quyện với mùi máu tanh ngọt ngào, khiến nàng choáng váng.

Quý Nguyệt vẫn lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt vô cùng chăm chú, trong đôi mắt trong trẻo ấy, nàng nhìn thấy chính mình phản chiếu trong đó.

Ánh mắt này… phải chăng là hắn không muốn giết nàng?

Bạch Chỉ nảy ra một ý nghĩ, dũng cảm suy đoán rồi quyết định thử dò xét.

“Quý Nguyệt…” Nàng khẽ cắn môi, ngập ngừng hỏi, “Bây giờ có thể không giết ta được không?”

Quý Nguyệt nheo mắt, đáp: “Không thể.”

Tên điên!

Thấy làm bộ đáng thương vô ích, Bạch Chỉ tức giận đẩy hắn ra, ngồi bật dậy.

Quý Nguyệt bị đẩy sang bên, ngơ ngác, như không hiểu vì sao nàng bỗng nhiên thay đổi thái độ.

Là vì nàng vẫn còn sợ hắn sao?

Ý thức được điều này, Quý Nguyệt lặng lẽ nằm sang bên, rồi bỗng bật cười.

Phải, nàng đúng là nên sợ hắn.

Bởi hắn thật sự muốn giết nàng.

Ngay từ khi sinh ra, hắn đã luôn tồn tại một mình, chẳng có ai bên cạnh, cũng chẳng ai quan tâm.


Hắn chất chứa mọi tà ác trên đời, hay đúng hơn là bản thân hắn chính là hiện thân của tà ác.

Hắn hủy diệt mọi thứ mà hắn nhìn thấy, cảm thấy vui vẻ, thỏa mãn với điều đó.

Cho đến khi gặp được A Chỉ.

Nhưng rồi cả A Chỉ cũng muốn rời bỏ hắn.

Nàng cũng chẳng khác gì những kẻ khác.

Nếu đã không khác gì những kẻ kia, vậy thì nàng cũng không cần thiết phải tồn tại.

***

Không nghe thấy động tĩnh gì từ Quý Nguyệt nữa, Bạch Chỉ bắt đầu hoang mang.

Vốn dĩ chỉ trong vài giây ngắn ngủi nàng đã nghĩ ra các đối sách, ví dụ như dụ hắn ra đường lớn, để đám nha dịch tuần tra ngăn hắn lại, tranh thủ thời cơ để trốn thoát; hoặc đưa hắn trở về khách điếm, lúc này có lẽ Giang Tán Tuyết và mọi người đã về, khi đó nàng sẽ vạch trần thân phận hắn trước mặt Giang Tán Tuyết, để hai nam nữ chính liên thủ đối phó hắn…

Dù sao thì cách gì cũng do con người nghĩ ra, chưa đến phút cuối cùng, nàng sẽ không từ bỏ cơ hội sống.

Nhưng Quý Nguyệt bỗng nhiên không có động tĩnh gì, càng khiến nàng cảm thấy bất an.

Sao tự dưng lại im lặng thế? Không lẽ ngất rồi sao?

Lòng đầy thấp thỏm, Bạch Chỉ rụt rè liếc mắt nhìn, lại thấy tên quái vật độc ác ấy đang ngẩn ngơ ngắm nhìn bầu trời đầy sao.

Khuôn mặt hắn như được ánh trăng chiếu rọi, thần sắc tĩnh lặng, dịu dàng, thậm chí còn thoáng chút thư thái, bâng khuâng.

Như thể hắn đã suy ngẫm thông suốt điều gì đó, như thể đã có được gì đó, và cũng đã mất đi gì đó.

Cảnh tượng này đáng lẽ phải thật đẹp đẽ, nhưng không hiểu sao, Bạch Chỉ lại cảm nhận từ hắn một nỗi cô độc vô hình.

Một nỗi cô độc trầm lắng, u buồn, và đau khổ.

Sự sợ hãi và nỗi bất an trong lòng bỗng chốc lắng lại.


Như thể có ai đó nhẹ nhàng vuốt ve làm dịu đi, Bạch Chỉ dừng ý định bỏ chạy, cứ thế nằm nghiêng, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía Quý Nguyệt.

Cảm nhận được ánh mắt của Bạch Chỉ, Quý Nguyệt chống tay ngồi dậy, nghiêng người, cất tiếng cười nhẹ.

“Ngươi không chạy sao? Ta sắp giết ngươi đấy.”

Bạch Chỉ gật gật đầu: “Chạy chứ.

Nhưng vừa ăn no quá nên phải nghỉ chút đã.”

Quý Nguyệt: “… ”

Nàng dường như chẳng có chút ý thức nào về nguy cơ cả.

Bạch Chỉ nhận ra vẫn còn hy vọng xoay chuyển tình thế.

Nếu Quý Nguyệt muốn có bạn đồng hành, muốn có người ở bên cạnh, thì nàng có thể tiếp tục làm bạn đồng hành của hắn được chứ? Dù sao thì hiện tại, ngoài nàng ra, chẳng còn ai dám ở bên hắn nữa.

Nhưng nàng thì dám.

Chỉ cần Quý Nguyệt không giết nàng, nàng chẳng có gì phải sợ.

Dù gì nàng cũng là kẻ đã từng đơn độc đối đầu với La Sát.

Quyết định xong, Bạch Chỉ liền hít sâu, bình tĩnh đối diện với ánh mắt của Quý Nguyệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận