Bạch Chỉ lần này nhìn Quý Nguyệt với ánh mắt không còn hoang mang, sợ hãi mà có chút dịu dàng.
Quý Nguyệt ngạc nhiên nghiêng đầu, thắc mắc không hiểu nàng lại nghĩ ra trò gì.
“Quý Nguyệt, trước đây rời xa ngươi là ta sai.
Nếu ta nói rằng ta sẵn lòng tiếp tục làm đồng đội của ngươi, ngươi có chấp nhận ta không?” Nàng hơi nghiêng đầu, cẩn thận quan sát phản ứng của hắn.
Quý Nguyệt khẽ cười khẩy: “Rồi lại bỏ chạy khỏi ta lần nữa sao?”
Bạch Chỉ vội lắc đầu: “Lần này không đâu, ta thề! Trừ khi ngươi bảo là kết thúc, nếu không ta nhất định sẽ không rời xa ngươi!”
Nghe vậy, Quý Nguyệt chậm rãi ngồi thẳng lên, nhìn Bạch Chỉ chăm chú.
Bạch Chỉ bị hắn nhìn chằm chằm đến đỏ mặt, tim đập thình thịch.
Đại ca, rốt cuộc có được không thì ngươi nói một tiếng đi, ta vì làm thuộc hạ của ngươi mà đã quyết liều mạng rồi đấy!
Quý Nguyệt lại nheo mắt, quan sát nàng một cách nghiêm túc: “Ngươi không sợ ta sao?”
Bạch Chỉ ngẩn ra: Hỏi câu này chẳng phải đã hỏi rồi sao? Sao dạo này Quý Nguyệt cứ hỏi những câu nghe thật buồn cười, đến mức khiến nàng rùng mình.
Nhưng ánh mắt của hắn quá nghiêm túc, nàng không nỡ qua loa.
“Không sợ.” Bạch Chỉ thành thật đáp.
Dù Quý Nguyệt giết rất nhiều người… nhưng hình như nàng chưa từng thấy sợ hắn.
Bởi vì nàng đã từng thấy bộ mặt trẻ con của Quý Nguyệt, cũng thấy hắn sợ lạnh khi ngủ.
Quý Nguyệt tỏ vẻ khinh miệt: “Nhưng ở khách điếm ngươi không nói vậy.”
Bạch Chỉ bất mãn: “Khi đó ngươi dọa sẽ ăn ta còn gì! Nếu ngươi bị một kẻ mạnh hơn ngươi đe dọa sẽ ăn ngươi, ngươi không sợ sao?”
Quý Nguyệt: “Kẻ mạnh hơn ta không tồn tại.”
Bạch Chỉ: “… Được rồi, ngươi giỏi nhất, ngươi là thiếu gia, ngươi nói gì cũng đúng.”
Bạch Chỉ bực mình đảo mắt, định chống tay đứng dậy.
Nàng đã nói hết sức chân thành, nếu Quý Nguyệt vẫn quyết định giết nàng, thì nàng sẽ đạp hắn một cái rồi nhanh chóng chạy về thành.
Cậu bé ngốc, có mạnh cỡ nào cũng vô ích, ta đây có cả kho tàng chiêu trò!
Bạch Chỉ tự tin động viên bản thân, không để ý thấy bàn tay Quý Nguyệt đã lặng lẽ vươn ra.
Hắn bất ngờ nắm lấy tay nàng.
Bạch Chỉ giật mình.
“Ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội.” Quý Nguyệt nắm chặt tay Bạch Chỉ, từ từ đan tay vào nhau.
“Nhưng một khi ngươi có ý định bỏ trốn, ta sẽ…”
“Giết ta, ta biết rồi mà.” Bạch Chỉ bĩu môi.
Làm bạn với một tên phản diện điên khùng cũng chẳng đáng gì, không chỉ phải tốn tiền nuôi hắn mà còn thường xuyên phải đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng.
Quý Nguyệt: ...!Nàng chẳng có vẻ gì là sợ hắn.
Bạch Chỉ cúi xuống nhìn hai bàn tay đan vào nhau, tai đỏ ửng lên.
Nàng giơ tay kia lên, ngoắc ngón út trước mặt Quý Nguyệt.
“Vậy chúng ta có muốn ngoắc tay không? Đây là cách con người giữ lời hứa với nhau.”
Nàng sợ Quý Nguyệt hiểu lầm nên lần này giải thích trước.
Quý Nguyệt khinh khỉnh: “Tại sao ta phải làm theo cách của loài người?”
Bạch Chỉ: Cái tên nóng nảy lại tái phát rồi.
“Vậy ngươi muốn làm thế nào?” Nàng cố nén sự kiên nhẫn hỏi.
Quý Nguyệt nhìn nàng một lúc, đột nhiên kéo mạnh, khiến Bạch Chỉ ngã vào lòng hắn.
Khoảng cách lại gần kề.
Trước mặt Bạch Chỉ là cổ họng của Quý Nguyệt, nàng phải ngẩng đầu mới có thể chạm vào ánh mắt của hắn.
Rồi nàng thấy Quý Nguyệt từ từ cúi đầu, nhẹ nhàng chạm trán vào nàng.
Bạch Chỉ: “???”
Giọng nói trầm ấm của hắn vang lên bên tai nàng: “Đây là cách loài La Sát giữ lời hứa với nhau.”
Bạch Chỉ: Ai tin được ngươi chứ?!
Sau cái chạm trán ngắn ngủi, Quý Nguyệt kéo Bạch Chỉ đứng dậy.
Ban đầu nàng cứ tưởng hắn sẽ có hành động thân mật hơn, nhưng hóa ra chỉ đơn giản là chạm trán, điều này khiến Bạch Chỉ thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra Quý Nguyệt vẫn còn khá ngây thơ và đơn giản.
Có lẽ vì hắn chưa từng sống trong xã hội loài người, tuy bề ngoài trông không khác gì con người, nhưng suy nghĩ và hành động của hắn vẫn thiên về bản chất La Sát.
Vậy cũng tốt, không quá phức tạp.
Bạch Chỉ hài lòng nghĩ vậy, để mặc Quý Nguyệt dắt tay nàng rời khỏi rừng.
“Cái kẻ nữ nhân kinh tởm kia đâu rồi?” Quý Nguyệt ghét bỏ hỏi.
Bạch Chỉ: “Chạy mất rồi.”
Quý Nguyệt cau mày: “Để hắn trốn thoát sao? Chính hắn làm ngươi bị thương à?”
Bạch Chỉ gật đầu: “Ừ, nhưng ta cũng làm hắn bị thương rồi...!ơ?”
Nữ nhân?
Bạch Chỉ để ý từ này, từ từ nhìn Quý Nguyệt với ánh mắt vừa kỳ lạ vừa khó tin.
Quý Nguyệt chớp mắt khó hiểu: “Sao thế?”
Bạch Chỉ nói chậm rãi, giọng pha chút ngỡ ngàng: “Ân Niệm Dung không phải là nữ nhân...!hắn là nam nhân đấy.”
Không kể đến sự độc ác của hắn, thực ra hắn là một kẻ giả trang nữ rất thành công.
Quý Nguyệt: “Nam nhân???”
Bạch Chỉ: “Đúng vậy.”
Sắc mặt Quý Nguyệt lập tức u ám.
“Vậy thì ta càng phải giết hắn.”
Bạch Chỉ: “???”
Hai người cứ thế vừa đi vừa trò chuyện, từ từ trở về khách điếm.
Quần áo của Bạch Chỉ bị rách, trên người còn dính máu, đi ngoài phố thật sự rất nguy hiểm.
Quý Nguyệt muốn đưa áo mình cho nàng khoác, nhưng Bạch Chỉ sợ nếu mặc áo hắn trở về khách điếm sẽ càng khó giải thích, nên kiên quyết từ chối.
Thế là Quý Nguyệt đánh ngất một nam tử áo trắng, cởi áo ngoài của hắn đưa cho Bạch Chỉ khoác.
Bạch Chỉ: "…"
May là chỉ đánh ngất, chứ không giết chết.
Trên đường về, Bạch Chỉ hỏi Quý Nguyệt rất nhiều câu, chẳng hạn như chẳng phải hắn đã bị trúng độc của Ân Niệm Dung không cử động được sao, sao lại hồi phục nhanh thế? Hoặc vì sao hắn có thể biến lại thành hình người, có phải là đã bắt ai đó để hồi máu không?
Quý Nguyệt đáp ngắn gọn: “Ta không phải La Sát bình thường vô dụng.”
Bạch Chỉ: “…”