Liệu đang ám chỉ ai đây?
Quả thực, Quý Nguyệt khác biệt so với mọi La Sát khác.
Điều này tuy đã được nhắc qua trong nguyên tác, nhưng cũng không nói rõ ngọn ngành.
Dẫu có nói rõ, Bạch Chỉ chắc chắn cũng sẽ đọc lướt qua mà thôi...
Hắn cớ sao lại độc nhất như vậy? Vì sao lại mạnh hơn hẳn các La Sát khác?
Nghĩ một lát, Bạch Chỉ liền dẹp qua chuyện này, dù gì đây cũng chẳng phải điều nàng nên bận tâm lúc này.
Điều cần quan tâm chính là đối phó ba người Tô Mộc Dao.
***
Khi trở về khách điếm, trời đã khuya.
Ba người Tô Mộc Dao đang đứng trong phòng Bạch Chỉ, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn đống lộn xộn dưới đất.
Bạch Chỉ ra hiệu cho Quý Nguyệt giữ im lặng, rồi nàng hắng giọng một chút.
“Khụ khụ, Giang đại ca, Tô ca ca, mọi người đang làm gì đó?”
Tô Mộc Dao nghe tiếng liền quay lại, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Bạch, các ngươi đi đâu vậy? Sao giờ mới về…”
Bạch Chỉ nở nụ cười hiền lành: “Quý Nguyệt muốn ăn bánh ngọt của quán hôm trước, nên chúng ta đã đi dạo một vòng.
Nhưng tìm được quán rồi lại quên mang bạc, đành tay không mà về.”
Nói đoạn, nàng xòe hai tay ra, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Tô Mộc Dao và Giang Tán Tuyết liếc nhìn nhau, băn khoăn hỏi: “Tiểu Bạch, chiều nay có chuyện gì xảy ra sao? Sao phòng ngươi lại thành ra thế này?”
Tô Mộc Dao khẽ nhíu mày, ngón tay chỉ vào đống hỗn độn dưới đất.
Bạch Chỉ liếc nhìn Quý Nguyệt rồi khẽ thở dài: “Tất cả là do ta và Niệm Dung tỷ tỷ…”
Nàng định bịa chuyện, thì Giang Tán Tuyết đột nhiên lên tiếng, giọng lạnh lùng: “Mùi máu tanh nồng nặc.”
Câu nói của hắn làm Bạch Chỉ ngừng lại ngay lập tức.
Quý Nguyệt bước lên một bước, Bạch Chỉ thấy tình thế bất ổn liền vội vã giữ tay hắn.
Quý Nguyệt bèn dừng lại.
Tô Mộc Dao cũng ngửi thấy, liền cau mày hỏi: “Tiểu Bạch, tại sao trên người ngươi lại có mùi máu nặng như vậy?”
Quả nhiên, không thể nào che giấu được.
Bạch Chỉ thoáng do dự, đôi má trắng ngần từ từ đỏ ửng.
“Tô ca ca, chuyện này ta chỉ muốn nói riêng với ngươi…” Nàng cúi đầu, ngại ngùng nói nhỏ.
“Chuyện gì?” Tô Mộc Dao khó hiểu, nhưng vẫn bước đến bên Bạch Chỉ, cúi đầu lắng nghe.
Bạch Chỉ ngượng ngùng thì thầm: “Thực ra ta...!ta đến kỳ… Lúc cùng Quý Nguyệt đi mua bánh ngọt, thì nó đến bất chợt...!Hơn nữa, lần này lại ra nhiều… Ta phải làm sao đây…”
Lúc đầu, Tô Mộc Dao hơi ngạc nhiên, rồi ngẫm nghĩ, cuối cùng nét mặt trở nên áy náy và đăm chiêu.
Bạch Chỉ: Bạn hiền ơi, ngươi đang trải qua bao nhiêu cung bậc cảm xúc vậy? Đổi mặt còn nhanh hơn diễn viên hí kịch nữa.
Suy nghĩ của Tô Mộc Dao quả thật quanh co phức tạp.
Lúc đầu, Tô Mộc Dao bất ngờ khi Bạch Chỉ nói mình đến kỳ.
Ít ai chịu nói thẳng về chuyện này vì cho rằng là điều khó nói.
Bạch Chỉ lại nói kỳ này rất nhiều, nên mùi máu mới đậm như vậy.
Nghĩ tới việc nàng tin tưởng mình đến mức có thể nói ra điều này, Tô Mộc Dao càng thấy áy náy khi lúc nãy còn nghi ngờ nàng…
“Ta hiểu rồi.
Nếu vậy, ngươi nên nghỉ ngơi sớm, những chuyện khác để mai nói cũng không muộn.”
Tô Mộc Dao nhẹ nhàng lui lại một bước, ân cần che chắn tầm nhìn của Đường Ánh và Giang Tán Tuyết.
Bạch Chỉ thở phào nhẹ nhõm.
“Để ta gọi người dọn dẹp phòng cho ngươi, sau đó sẽ chuẩn bị một thùng nước ấm để ngươi tắm rửa.
Hãy thư giãn cho thoải mái.” Tô Mộc Dao vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, ánh mắt đầy thông cảm và thấu hiểu.
Bạch Chỉ cảm động, gật đầu: “Đa tạ Tô ca.”
Cứ thế, nàng lại tạm thời lừa gạt được ba kẻ ngốc này thêm lần nữa.
Nhưng lần này rõ ràng khó hơn trước, ít nhất Giang Tán Tuyết đã bắt đầu nhìn nàng bằng ánh mắt khác lạ.
Thôi vậy, chuyện ngày mai để mai tính, giờ thì đúng là nên ngâm mình trong nước nóng để thư giãn.
Phòng đã được tiểu nhị dọn dẹp sạch sẽ, hai người phục vụ khiêng một thùng nước nóng bốc hơi nghi ngút vào phòng.
Sau khi khóa cửa lại, Bạch Chỉ thử nhiệt độ nước trong thùng, thấy vừa phải nên vui vẻ chuẩn bị cởi bỏ chiếc áo dính đầy vết máu.
Chợt nàng nhớ ra trong phòng vẫn còn một người.
Đúng vậy, chính xác là còn một người.
Không đúng, là một La Sát.
Bạch Chỉ từ từ xoay người, quả nhiên thấy Quý Nguyệt vẫn đang ngồi trên ghế.
Hắn chống một tay lên tay ghế, ánh mắt đầy thích thú nhìn nàng.
Bạch Chỉ: …
Ngươi không biết né tránh sao?
---
Bạch Chỉ im lặng vài giây, quyết định nhắc nhở Quý Nguyệt.
Nàng cho rằng hắn không cố ý, dù gì hắn cũng không phải là người, không biết rằng cần phải tránh đi khi có người khác tắm rửa cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng, dù sao nàng và hắn cũng sẽ là đồng đội sinh tử tương giao trong tương lai!
Những lễ nghi cần thiết, Bạch Chỉ cảm thấy mình nên truyền đạt lại cho hắn.
Bởi người bị lợi dụng là nàng cơ mà!
Nghĩ vậy, nàng dứt khoát dừng tay, nghiêm nghị bước đến trước mặt Quý Nguyệt.
Quý Nguyệt nghi hoặc nhìn nàng.
Áo choàng trắng phủ trên người Bạch Chỉ đã được cởi xuống, trên lớp áo bên trong còn vương chút vết máu khô.
Tuy vết thương đã hồi phục nhanh chóng, nhưng y phục vẫn rách nát.
Tấm lưng mảnh khảnh cùng làn da trắng ngần lộ ra trong không khí, phối hợp với vẻ mặt ngây thơ vô tình, lại khiến người ta thấy vừa mị hoặc vừa thuần khiết.
Quý Nguyệt ngẫm nghĩ, cảm thấy tốt nhất là không nên nói cho nàng biết.
“Quý Nguyệt, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Bạch Chỉ đứng nghiêm trước mặt hắn, ánh mắt kiên định và nghiêm trọng, “Ngươi nhất định phải ghi nhớ kỹ.”
Quý Nguyệt: A Chỉ trông đáng yêu quá đỗi.