“Ngươi muốn ăn không?” Quý Nguyệt xách một cái xác lên, nghiêng đầu hỏi.
Bạch Chỉ vội vàng lắc đầu: “Ta không muốn!”
“Vậy thì chúng chẳng có tác dụng gì nữa.”
Quý Nguyệt bèn nhấc bốn cái xác, không chút do dự ném chúng ra khỏi hang.
Nhìn những thi thể lăn xuống con đường đá gồ ghề, hắn mới phủi tay trở lại.
Bạch Chỉ tưởng tượng mình là những cái xác kia, bỗng thấy cả người ê ẩm như bị đập xuống đá.
“Bây giờ chúng ta bắt đầu nhóm lửa chứ?” Quý Nguyệt lấy đá lửa vừa tìm được ra, nở nụ cười rạng rỡ với nàng, “A Chỉ.”
Bạch Chỉ đã co lại thành một quả trứng cút, ôm chặt con gà rừng vào lòng.
Quý Nguyệt: “?”
***
Có công cụ xong, việc nhóm lửa trở nên cực kỳ đơn giản.
Sau khi nhóm lửa, Quý Nguyệt đảo nhẹ đống củi, rồi hỏi: “Tiếp theo phải làm gì?”
Trông hắn có vẻ rất hào hứng.
Đợi một lúc không thấy ai trả lời, Quý Nguyệt ngạc nhiên quay đầu lại, phát hiện Bạch Chỉ đã ngồi cách hắn rất xa.
Nàng đã lùi xa từ lúc nào vậy?
Quý Nguyệt khó hiểu: “A Chỉ?”
Bạch Chỉ đành rụt rè đáp: “… Tiếp theo là nướng gà.”
Quý Nguyệt nhìn con gà với cái cổ gãy vẹo trong tay nàng: “Vậy ngươi qua đây mà nướng.”
Bạch Chỉ bèn “bốp” một cái, ném luôn con gà sang chỗ hắn.
Quý Nguyệt: “…”
“Ngươi đang giận ta sao?” Hắn nhìn con gà trợn trắng mắt vài giây, rồi hỏi.
“Hử?” Bạch Chỉ bật ra một âm thanh mơ hồ như con vật bé nhỏ bị giật mình.
Ta nào dám giận ngươi, đại ca! Đó là kính sợ, kính sợ đấy!
“Chẳng lẽ vì ta ném đồ ăn của ngươi đi?” Quý Nguyệt có chút không vui, “Rõ ràng là ngươi nói không muốn nên ta mới ném, mà chúng cũng đâu có ngon.”
… Ơ? Nàng đâu có ý đó!
Nhìn khuôn mặt cau có của hắn, Bạch Chỉ mới hiểu ý của Quý Nguyệt.
Rõ ràng hắn không hề nhận ra rằng nàng đang sợ hắn.
Hắn chỉ nghĩ rằng nàng giận vì hắn vứt đồ ăn của nàng đi, hoàn toàn không biết hành động của hắn trong mắt nhân loại đáng sợ đến thế nào.
Bạch Chỉ nhất thời không biết phải nói gì.
Để không chọc giận đại phản diện, nàng lại rón rén dịch đến ngồi bên cạnh hắn, nhỏ giọng giải thích, “Thật ra… ta cũng không muốn ăn lắm.”
Quý Nguyệt chỉ vào khóe miệng nàng: “Ngươi còn chảy nước miếng kìa.”
Bạch Chỉ chùi đi rồi nói gọn: “Đó là mồ hôi.”
Quý Nguyệt: “…”
Khi đã ngồi bên nhau, cuối cùng hai người bắt đầu nướng gà.
Nhìn con gà chết không nhắm mắt, Bạch Chỉ không dám động tay, đành nhờ Quý Nguyệt làm hộ.
Hắn lột da gà, dùng dao xử lý nó một cách rất thản nhiên, chẳng khác gì lúc giết người.
Bạch Chỉ bỗng nhớ ra rằng, với tư cách là La Sát, hắn đã không ăn thịt đám thổ phỉ kia, còn bảo rằng chúng không ngon.
Chẳng lẽ là do thấy thịt thổ phỉ quá dai? Bạch Chỉ nghĩ mãi mà không hiểu.
Thế nên nàng thử hỏi: “Tại sao vừa rồi ngươi không ăn mấy kẻ đó?”
Quý Nguyệt vừa xoay chân gà trên đống củi vừa nhăn mặt: “Ta không ăn thịt người, ghê lắm.”
Bạch Chỉ trợn tròn mắt kinh ngạc.
Không ngờ hắn lại là một La Sát ghét ăn thịt người.
Nghĩ kỹ lại, trong truyện hình như cũng không mô tả cảnh hắn ăn thịt người, chỉ thấy hắn giết chóc, giết La Sát, gặp gì giết đó, như một cỗ máy thu hoạch sinh mạng.
Bạch Chỉ tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao ngươi vẫn mạnh như vậy vào ban ngày? Rõ ràng ngươi đã hai ngày không ăn gì, lại còn bị thương, thế mà vẫn khỏe hơn ta rất nhiều…”
Quý Nguyệt đáp như lẽ đương nhiên: “Là do ngươi quá yếu thôi.”
Bạch Chỉ nghiến răng: “Vậy tại sao cùng là La Sát mà ngoại hình lại khác xa vậy?”
Quý Nguyệt vẫn điềm nhiên đáp: “Bởi vì La Sát cũng có loại đẹp và loại xấu, giống như con người vậy thôi.”
Bạch Chỉ không nhịn được nữa: “Ta thấy mình vừa bị xúc phạm đấy!”
Quý Nguyệt: “?”
---
Bạch Chỉ từ bỏ việc bàn luận tiếp với Quý Nguyệt, bực bội lùi ra xa một chút để nhìn mấy con thỏ.
Những lời hắn nói từng câu từng câu đều đâm vào lòng nàng, mà điều khiến nàng bực nhất là khi hắn nói chuyện lại hoàn toàn nghiêm túc, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn vào con gà đang nướng, như thể đó chỉ là những sự thật hiển nhiên.
Chính điều này mới làm nàng giận điên lên!
Bạch Chỉ cúi xuống nhìn đôi vuốt thú dữ tợn của mình, rồi nhìn sang bàn tay trắng trẻo thanh mảnh của Quý Nguyệt, lại càng thêm tủi thân.
Nàng đành quay qua vuốt ve con thỏ, để lại hắn một mình ngồi yên tĩnh trước đống lửa nướng gà.
Không biết bao lâu sau, con gà rừng cuối cùng cũng nướng chín.
Hương thơm lan tỏa khắp hang động, khiến cả Bạch Chỉ và con thỏ đều chảy nước miếng.
Thế nhưng Quý Nguyệt lại tỏ vẻ không hứng thú chút nào.
Hắn đưa đùi gà đã nướng cho Bạch Chỉ, rồi chống tay lên cằm, đôi mắt đen thẳm nhìn nàng chằm chằm.
Bạch Chỉ không chần chừ đón lấy đùi gà, định cắn một miếng thì chợt thấy Quý Nguyệt vẫn đang nhìn mình.
Bị hắn nhìn đến lúng túng, nàng ngập ngừng hỏi: “Ngươi không ăn à?”
Quý Nguyệt lắc đầu: “Ta không có hứng thú.”
Bạch Chỉ thắc mắc: “Vậy sao ngươi còn nướng cẩn thận như vậy?”
Quý Nguyệt mỉm cười: “Vì A Chỉ trông có vẻ rất muốn ăn.”
Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng, như thể đây là điều hiển nhiên.
Thế nhưng Bạch Chỉ lại cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Đại phản diện nướng đùi gà cho nàng! Đây là đãi ngộ gì đây! Cả nữ chính cũng chưa chắc có được!
Bạch Chỉ cảm động cắn một miếng đùi gà, Quý Nguyệt tò mò hỏi: “Thế nào? Ngon không?”
Bạch Chỉ cố nuốt xuống: “Dở tệ.”
Quý Nguyệt: “…”
Thật ra không thể trách hắn được, vì họ chẳng có gia vị gì cả, chỉ có mỗi con gà trơ trọi, dù nướng thế nào cũng khó mà ngon.
Nhưng dù vậy, Bạch Chỉ vẫn ăn hết chiếc đùi gà mà Quý Nguyệt đưa, dù chẳng cảm thấy no chút nào.
Thấy nàng ăn hết chỗ gà nhạt nhẽo, Quý Nguyệt ngạc nhiên hỏi: “Chẳng phải ngươi nói dở sao? Sao lại không nhổ ra?”